Hoàng Hôn Phân Giới

Chương 53: Quý nhân trong nội thành (1)

"Không tìm thấy bà nội? Không tìm thấy là ý gì?"
Tiểu Hồng Đường nói xong trong lòng Hồ Ma đột nhiên lo lắng, rất nhanh đã buông giỏ cơm trong tay xuống.
"Ta không ngửi thấy mùi hương mà bà bà đánh dấu, nên không tìm được đường về nhà nữa."
Tiểu Hồng Đường ủy khất nói: "Ta đi tìm bà bà trong rừng, nhưng không tìm ra, còn bị người khác bắt nạt, không còn cách nào nên quay lại đây, nhưng Nhị gia đã rải tro bên ngoài thôn trang, Tiểu Hồng Đường không có cách nào đi vào trong trang tìm Hồ Ma ca ca, chỉ có thể chờ ở bên ngoài."
"Ngươi đã ở bên ngoài cả đêm sao?"
Hồ Ma bây giờ mới hiểu, cảm thấy rất lo lắng: "Bà nội không đánh dấu mùi hương, là có ý gì?"
Đêm qua gặp Bạch Diện Sơn Quỳ, giờ nghĩ đến Tiểu Hồng Đường không tìm được đường về nhà, trái tim hắn càng có chút nặng nề, bảo Tiểu Hồng Đường chờ bên ngoài thôn trang, còn hắn thì bước nhanh về trang.
Nhị gia đang cẩn thận hỏi Thôi Hiết Nhi đã tỉnh lại, Thôi Hiết Nhi sắc mặt trắng bệch, nhìn thấy Hồ Ma lập tức theo bản năng run rẩy, nhưng thấy Hồ Ma không để ý tới mình chỉ nhìn Nhị gia.
Nhị gia thấy sắc mặt Hồ Ma nặng nề lập tức hiểu đi ra ngoài cửa, thấp giọng hỏi: "Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
"Tiểu Hồng Đường nói rằng muội ấy không tìm được nhà..."
Hồ Ma kể tình hình hiện tại của Tiểu Hồng Đường cho Nhị gia biết, trong lòng có chút sợ hãi bất an.
"Tình huống không đúng lắm."
Nhị gia hơi nhíu mày lại, thấp giọng nói: "Tiểu Hồng Đường là tiểu quỷ mà lão tỷ nuôi dưỡng, nơi nào đốt hương, thì nơi đó là nhà của nó, chỉ khi lão tỷ đốt hương, thì nàng mới có khả năng tìm được lão tỷ, Tẩu Quỷ Nhân dù có như thế nào cũng sẽ không quên đốt hương."
"Vậy bà bà..."
Trong lòng Hồ Ma khẽ run rẩy, ngẩng đầu nhìn về phía Nhị gia.
"Gặp việc không nên hốt hoảng."
Nhị gia thấy Hồ Ma lo lắng, trầm giọng nói một câu, nhưng vẫn quan tâm đến chuyện này.
Trong khi nghĩ ngợi, trên sườn núi phía ngoài thôn trang, có mấy người hái thuốc mặc áo tơi đi đến, nhìn thấy Nhị gia bèn nói to: "Nhị gia, buổi sáng hôm nay tộc trưởng bảo bọn ta tiện đường thì đến báo tin cho người."
"Bên trong hàng rào xảy ra chút việc, bảo ngươi thu xếp công việc trong trang, buổi trưa đi về một chuyến."
"Việc rất quan trọng, ngươi đừng chậm trễ."
"Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì đó?"
Sắc mặt Nhị gia trở nên rất khó coi, bước đến hỏi: "Có liên quan đến bà bà không?"
"Không biết!"
Người hái thuốc ngơ ngác một chút, nói: "Buổi sáng khi bọn ta đi ra ngoài, tộc trưởng ở cửa hàng rào ngăn bọn ta lại, bảo bọn ta gửi tin cho ngươi."
"Không nói gì đến bà bà, chỉ thấy lão rất sốt ruột."
Nghe thấy lời này, trong lòng Hồ Ma cũng ổn định lại.
Nhị gia cũng hơi định thần, nói với Hồ Ma: "Đi, ngươi theo ta quay về bên trong hàng rào một chuyến."
Nhị gia trở về trong trang để dặn dò đám thiếu niên, Hồ Ma có chút không tập trung đứng ở bên cạnh chờ, Tiểu Hồng Đường lặng lẽ đến cầm bàn tay hắn:
"Hồ Ma ca ca, có phải bà bà không cần Tiểu Hồng Đường nữa không?"
"Không đâu không đâu..."
Nhìn bộ dạng tội nghiệp của Tiểu Hồng Đường, mặc dù biết rõ bề ngoài của nó chỉ là đứa trẻ, bên trong không biết là cái gì.
Nhưng Hồ Ma vẫn không khỏi có chút động lòng, coi nàng trở thành tiểu hài tử đang sợ hãi, thấp giọng an ủi: "Không phải như vậy đâu, chúng ta cùng nhau quay về bên trong hàng rào tìm bà bà để hỏi nhé."
"Ngươi cứ ở bên cạnh ta, đừng có chạy lung tung."
Tiểu Hồng Đường nhu thuận đáp ứng, nhắm mắt theo đuôi Hồ Ma, giống như rất sợ bị lạc.
Nhị gia đã dặn dò xong đám thiếu niên ở lại trong trang, đi ra ngoài.
Lão rất sốt ruột, đi được vài bước đã vác Hồ Ma lên trên lưng, sải bước thật lớn tiến nhanh về phía hàng rào, Tiểu Hồng Đường ở trong bụi cây bên cạnh chạy nhanh theo nhưng có chút không theo kịp, đành phải nhảy lên lưng Hồ Ma.
Như vậy là Nhị gia cõng Hồ Ma, Hồ Ma cõng Tiểu Hồng Đường, hai người một quỷ rất nhanh xuyên qua khu rừng, tốc độ so với người bình thường chạy trên đường còn nhanh hơn nhiều.
Hồ Ma phát hiện, khi Tiểu Hồng Đường đến gần Nhị gia, hình như vô cùng khó chịu, không kiềm chế mà run rẩy.
Nhưng khi gục đầu vào cổ hắn, hít một hơi thật dài, thì trở lên khá hơn nhiều.
"Nhị gia là người đã mở bếp lò, Tiểu Hồng Đường sợ lão là đúng."
"Nhưng hiện giờ ta cũng là người đã mở bếp lò, bếp lò cũng không kém hơn so với Nhị gia là bao nhiêu, sao muội ấy không sợ ta một chút nào?"
Nhưng mà bây giờ tạm thời không cần quan tâm những việc kỳ quái này, chỉ lo lắng chạy cùng Nhị gia.
Không biết Nhị gia có phải đã học được một phương pháp đi xuyên rừng hay không, lần trước Hồ Ma cùng bà lão đi xuyên qua khu rừng, mất hơn hai giờ đồng hồ, nhưng mà Nhị gia đi rất nhanh, mặc dù không phải chạy, nhưng tốc độ này so với người bình thường chạy còn nhanh hơn nhiều.
Sau một giờ, Nhị gia đã chạy tới cửa lớn của hàng rào.
Dù rất xa nhưng đã có thể nhìn thấy tộc trưởng và mấy lão nhân cao tuổi, đang lo lắng chờ cách đó không xa.
"Bà bà đã xảy ra chuyện gì?"
Nhị gia đi tới gần, hỏi tộc trưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận