Hoàng Hôn Phân Giới

Chương 521: Cánh tay thứ ba (1)

- Thế nhưng...
Chu quản gia rõ ràng luống cuống nhất, hắn trong lúc nhất thời nghĩ mãi mà không rõ cuối cùng là tình huống gì: Vừa rồi rõ ràng nhìn thấy hắn để tiền đồng này vào trong miệng đó...
Vừa rồi rõ ràng nhìn thấy ngọn đèn trên pháp đàn sáng rõ, đây là tiêu chí đạo hạnh phóng đại!
Mấu chốt nhất là, ngọn đèn phía trên pháp đàn kia rõ ràng đã tắt, bây giờ cũng còn không có sáng lên, mà tiểu chưởng quỹ kia bất kể nhìn từ góc độ nào, đều hẳn là một người chết mà thôi...
- Ta ăn chính là Huyết Thực Hoàn.
Nhìn mặt mũi Chu quản gia tràn đầy giật mình, trong lòng Hồ Ma mơ hồ có chút tốt hơn, thậm chí muốn nhất nhất kể chuyện mình làm sao từng một chút một cho đối phương.
Đây cũng không phải thói quen phản diện cái gì, mà là thủ đoạn đắc ý, ai không muốn khoe khoang một chút?
Chỉ tiếc, a cô ở bên cạnh, huống hồ còn có chút chuyện còn không có thăm dò rõ ràng, mình ngược lại không có khả năng tận hứng khoe khoang, chỉ có thể trầm thấp hít một tiếng, nhìn về hướng Chu quản gia, trầm thấp nói:
- Ngươi dò xét đáy chúng ta một đường, ta cũng cẩn thận một đường. Người sống trong tay Bả Hí môn các ngươi không có mấy ai thành thật, trong miệng cũng không có câu nói nào là thật. Nếu không phải đối mặt mấy yêu nhân này truy sát, để cho ngươi cảm thấy có cơ hội khiến cho chúng ta đồng quy vu tận, càng đi về phía trước, có phải ngươi sẽ tự tay gài bẫy cho chúng ta, hại chúng ta rồi hay không?
- Kỳ thật ta cũng giống vậy, càng sờ đáy Bả Hí môn các ngươi càng cảm thấy dọa người, cũng sắp không nhịn nổi, chỉ là thực sự không mò ra đáy của ngươi, thật động thủ cũng không có nắm chắc.
- Ta...
Trong lòng Chu quản gia phát hoảng, trên người cũng khó chịu, độc con rắn kia vào người, hắn cũng muốn tập trung tinh lực bức độc rắn ra, nhưng lời Hồ Ma nói truyền vào trong lỗ tai của hắn, lại để trong lòng của hắn một lát cũng an bình không được.
Hắn cật lực há miệng:
- Ngươi... Ngươi vẫn muốn hại ta?
- Là ngươi hại chúng ta trước...
Hồ Ma nhìn hắn một cái, nhíu mày, nói:
- Ngươi đoạn đường này dùng bao nhiêu ám chiêu, mình không có đếm sao? Lúc qua cầu kia, để cho ngươi hóa trang cho tiểu thư nhà các ngươi, giấu giếm được người trên cầu, ngươi mặc dù làm theo, nhưng cũng cố ý lộ ra mấy sơ hở?
- Ngươi là một cao nhân Bả Hí môn, ứng phó mấy côn đồ trên đường, dịch dung thế mà cũng trăm ngàn chỗ hở, bị người khác nhìn ra? Thôi Càn Nương có thể nhanh như vậy đuổi theo, cũng là ngươi làm tay chân đúng chứ? Nói những tên côn đồ kia không có nhanh như vậy biến thành tiểu quỷ, kéo dài thời gian, nhưng trên thực tế, châm pháp kia thật ra là để bọn hắn mau mau thông báo, để cho Thôi Càn Nương phát giác?
Vừa nói, một bên vừa híp mắt lại:
- Trước đó ở trong thành, ngươi mượn ta bạc, nói muốn đi mua chút đồ... Không phải cố ý đi qua chỗ Khất Nhi bang tiết lộ hành tung, để cho bọn hắn để mắt tới chúng ta à? Có lẽ, ngươi nói đưa tin cho người của Lý gia, để bọn hắn khó chịu, nhưng thật ra là đang đưa tin cho thiếu gia nhà các ngươi?
Vừa nói, ánh mắt hắn đều lạnh xuống, nhàn nhạt nhìn Chu quản gia, thấp giọng nói:
- Ngoài ra chúng ta dọc theo con đường này, gặp chuyện tà dị không ít, trong này cũng phân hơn nửa là công lao của ngươi? Là muốn để cho chúng ta ra tay nhiều hơn, tiện thăm dò rõ ràng đáy của chúng ta? Ngươi ngược lại càng giống người giang hồ hơn so với Thôi Càn Nương, biết trước khi động thủ, trước thăm dò nội tình lẫn nhau, có niềm tin tuyệt đối mới hạ thủ.
- Ngươi...
Chu quản gia bị hắn hỏi liên tiếp vài câu, bước chân đều đã có chút lảo đảo, đồng thời vết thương trên cổ, trong nháy mắt liền run lên, đã có chút đờ đẫn, cũng làm cho hắn cảm thấy yết hầu căng lên, mà Hồ Ma lúc này máu me khắp người, ánh mắt lãnh đạm, cũng không giả bộ được.
Dứt khoát có chút gian nan mở miệng, nhìn chằm chằm Hồ Ma:
- Ngươi... Ngươi là lúc nào... Phát hiện?
- Từ lúc vừa mới bắt đầu đã không có quá yên tâm đối với ngươi.
Hồ Ma nhìn về phía hắn, chậm rãi nói:
- Đường đường cao nhân Bả Hí môn, đi ra tìm người, cũng không khác gì hành tẩu giang hồ, thế mà có thể để hành lý mất đi, còn khiến cho mình bị gãy chân, ta đều tìm mấy lý do thuyết phục chính mình tin ngươi, nhưng vẫn cảm thấy quá bất hợp lí. Trên thân mang theo bảo bối như Đồng Tiền Thế Mệnh, lại nói cái gì không để cho người của Thảo Tâm đường trông thấy, để tránh kiêng kị. Ha ha, là sợ gặp kiêng kị, hay là sợ người ta nhìn ra, đây không phải Đồng Tiền Thế Mệnh?
- Lúc trong điền trang ta không muốn thứ này, ngươi cũng không kiên trì, nhưng khi những yêu nhân kia đuổi theo, ngươi ngược lại động tâm, không chỉ có cho ta, còn tại thời điểm then chốt nhắc nhở ta dùng. Ha ha, dùng thì ta thật không dám dùng, nhưng không làm ra một màn như thế, thì như thế nào để cho lão hồ ly như ngươi lộ ra cái đuôi?
- Ngươi...
Lão quản gia ngược lại nhất thời luống cuống.
Hắn suy nghĩ kỹ một chút, dọc theo con đường này mình mặc dù xác thực làm một ít chuyện, nhưng Bả Hí môn ra tay nhanh, nào sẽ có sơ hở gì lưu lại chứng cứ, dù là vừa rồi, mình cũng đã xác định tiểu chưởng quỹ này chết mới chuẩn bị ra tay với Trương a cô.
Ngọn đèn trên đàn đều diệt!
Mặt khác, hắn xác thực nói ra không ít điểm đáng ngờ, đây cũng là chuyện không có biện pháp, tay chân lại sạch sẽ, chỉ cần làm liền sẽ xuất hiện chút chỗ để cho người ta cảm thấy kỳ quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận