Hoàng Hôn Phân Giới

Chương 68: Ngươi đến tột cùng là ai? (2)

Xoa xoa bàn tay thô ráp như vỏ cây kia, hắn nhìn vào mắt bà bà, từ từ nói:
- Ta là Hồ Ma đây, bà bà.
- Ta chỉ là, nhớ lại một số chuyện trước khi đầu thai, lại quên mất một số chuyện của kiếp này.
- Nhưng ta nhớ, người là bà bà của ta...
Bà bà trừng mắt nhìn Hồ Ma, đồng tử dường như hơi mở rộng, hồi lâu, Hồ Ma đột nhiên nhìn thấy trong đôi mắt ấy tràn ngập niềm vui vô tận.
Bà từ từ ngồi dậy, trong đôi mắt đờ đẫn ánh lên vẻ thần thái khác thường.
Khác hẳn với bà bà già nua, yếu ớt vừa rồi, bà vẫn mạnh mẽ, bí ẩn, khó lường như vậy, chỉ có điều, đáy mắt lại hiện lên ánh sáng thương yêu.
- Đúng vậy, cháu trai nhỏ của bà bà...
Bà bà dùng sức nắm chặt bàn tay hắn, dường như sợ hắn chạy mất, giọng nói đã run rẩy:
- Con chính là cháu trai nhỏ của ta, cháu trai nhỏ của ta hiểu chuyện rồi...
- Ông trời có mắt, nhà họ Hồ chúng ta gặp tai họa, nhưng nhà họ Hồ chúng ta, cuối cùng cũng không tuyệt chủng...
- Ta…
Hồ Ma bị bà bà nắm tay, trong lòng bỗng giật mình, thậm chí còn toát mồ hôi lạnh.
Bà bà...
Hắn không nói rõ được cảm giác đó, nhưng rõ ràng nhận ra, vừa rồi trong mắt mình, bà bà dường như chỉ còn một hơi thở, như ngọn đèn trước gió, nên không đành lòng nói một câu an ủi đến mình cũng không tin lắm.
Nhưng mãi đến tận bây giờ, hắn mới nhận ra, bà bà không giống như mình nghĩ, bà bà có thể mệt mỏi, nhưng không hề yếu đuối đi chút nào.
Vậy nên, vừa rồi kỳ thực là...
Dò xét?
Hắn không thể tưởng tượng được, nếu mình thực sự động sát tâm vào lúc đó, sẽ phải đối mặt với kết cục như thế nào.
- Đừng sợ, cháu trai của bà...
Nhìn thấy Hồ Ma như vậy, trên mặt bà bà ngược lại lộ ra nụ cười an ủi, nhẹ nhàng vuốt ve đầu hắn, giọng nói trầm thấp:
- Thật ra bà bà đã sớm biết ngươi không giống trước đây, lúc ngươi.
mới được đón về, thần trí còn chưa tỉnh táo thì đã biết ……
Hồ Ma không biết trả lời như thế nào, trong ánh mắt không thể tránh khỏi hiện lên vẻ kinh hãi.
Nhưng lúc này ánh mắt bà bà nhìn về phía hắn lại là trìu mến có trước nay chưa từng có, nắm bàn tay của hắn, âm thanh thật thấp nói:
- Nhưng ta chưa từng có hoài nghi ngươi không phải cháu trai của ta, bởi vì là ta tự tay gọi ngươi trở về, ta biết mình không có gọi sai người.
Câu trả lời này để Hồ Ma bất ngờ, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Bà bà nhìn biểu cảm của hắn, dường như càng không đành lòng, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói:
- Hồn là đúng, bát tự là đúng, ngay cả mệnh số cũng là đúng, ngươi không phải cháu trai của ta, vậy thì còn là ai chứ?
- Chỉ là, dù sao ngươi cũng đã đi một chuyến đến quỷ môn quan, lại cưỡng ép gọi ngươi trở về, luôn có chút vấn đề.
- Nhưng vấn đề này không thể trách ngươi được...
- Giống như…
Bà chậm rãi nói, trong mắt dường như có một cảm giác áy náy thật sâu:
- Đều là lỗi của ta, là lỗi của bà bà, bà bà không bảo vệ ngươi, bà bà tìm thấy ngươi quá muộn...
Ánh mắt bà từ từ nhìn ra ngoài hang, hơi dừng lại, hồi lâu, mới giọng nói trầm thấp:
- Giống như những bé con trên cây hòe kia.
- Chúng còn chưa biết chuyện, đã phải trải qua nỗi khổ của luân hồi, vậy thì trách ai được?
Hồ Ma nghe bà nói, đột nhiên da đầu tê dại.
Trước đây mình nói chuyện với bà, đúng là có ý an ủi bà bà, không đành lòng để bà quá vất vả, lại phải chịu đả kích như vậy.
Nhưng giờ phút này, hắn mới đột nhiên phát hiện ra, dường như không hiểu rõ tất cả những chuyện này, chính là mình.
Bà bà đã sớm xác định được thân phận của mình từ những phương diện khác, chỉ là không hiểu lắm tại sao mình lại có sự thay đổi như vậy mà thôi.
Vậy thì, mình rốt cuộc là ai?
- Bà bà, ngươi thế nào rồi?
Cũng vào lúc này, bên ngoài hang vang lên tiếng bước chân vội vã và nặng nề, Nhị gia thở hổn hển, xông vào hang.
Trán hắn bị đập đến mức đầy máu, còn có một cục u lớn, trông hơi buồn cười.
- Hả?
Đột nhiên ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Hồ Ma nắm chặt lấy bàn tay của bà bà, trong khi bà bà thì đang dựa lưng vào vách hang, không nhịn được mà kêu lên một tiếng, vội vàng bước ra hai bước, giơ cao hai tay, nhưng... Chẳng dám chạm vào đâu, giọng run run nói:
- Bà bà, không... Không sao chứ?
- Lão nhị, cái giọng ồn ào của ngươi, làm đầu ta đau quá.
Tâm trạng của bà bà có vẻ rất... Tốt, nhìn Nhị gia, còn có chút ý trêu chọc:
- Bọn người mà Mạnh gia phái tới tuy lợi hại, nhưng ta xử lý chúng vẫn không thành vấn đề, sao ngươi lại liều lĩnh như vậy, nhất định phải mang theo hắn chạy đến chỗ nguy hiểm như vậy tới tìm ta?
- Cái này...
Nhị gia nghe xong sửng sốt, cười trừ nói:
- Không thể trách ta được, là hắn nhất quyết muốn đến.
- Một khi nghe nói bà gặp chuyện, hắn gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng...
- Đúng vậy...
Bà nghe Nhị gia khích lệ, mắt vui mừng nheo lại: - Cháu trai ta trước đây còn nhỏ, chưa lớn.
Bà từ từ thở dài, thân mình dựa vào vách đá, đôi mắt chỉ nhìn Hồ Ma, dường như có muôn vàn niềm vui, nhẹ giọng nói:
- Lão nhị, ngươi là đàn ông con trai, ở trước mặt ta... Khóc lóc, không ra dáng gì cả.
- Ngươi đi ra bên ngoài đợi một lát, ta còn có vài lời, muốn dặn dò cho cháu trai nhỏ này của ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận