Hoàng Hôn Phân Giới

Chương 31: Lò lửa trừ tà (1)

Mở một lò lửa lớn trong người, trừ tà phòng bệnh, chống lại quỷ dị?
Hồ Ma vừa cảm thấy sợ hãi lại thán phục với thế giới thần kỳ này, đồng thời trong nội tâm cũng thấy an ủi cực lớn:
Một là cuối cùng hắn cũng đã có một biện pháp tự bảo vệ bản thân trong thế giới quỷ dị.
Hai là theo như lời Nhị gia nói, một khi lò lửa trong người đã cháy, nếu như tà túy tới gần thân thể của hắn đều sẽ bị thiêu đốt khó chịu.
Đây không phải nói, tuy rằng hắn không phải là nguyên thể, nhưng cũng không hề giống với tà túy, sẽ bị hỏa khí trong thân thể thiêu đốt tổn thương.
Đây là bởi vì hắn có thân phận "Người chuyển sinh", hay bởi vì có những nguyên nhân mà hắn không biết?
Có lẽ sau khi nói chuyện với những người chuyển sinh khác về vấn đề này, có khả năng sẽ giải thích được.
Nhị gia kiểm tra lại một lần, sau khi chắc chắn đã mở lò lửa xong cho Hồ Ma, mới dẫn hắn đi tới căn nhà bên cạnh để nghỉ ngơi.
Hay lắm, một cái giường lớn, nằm đầy đám tiểu tử choai choai.
Từ khi tỉnh lại, Hồ Ma luôn ngủ trong căn phòng nhỏ bên cạnh, bên ngoài có một bà lão niệm kinh suốt đêm, cùng với Tiểu Hồng Đường không biết là người hay quỷ.
Hắn núp ở trong góc phòng, lo lắng sợ hãi, bây giờ hắn phải ở chung với hơn mười mấy đứa trẻ cùng tuổi.
Người nào cũng tràn đầy sức lực, ban ngày thì leo núi luyện quyền, không hề quan tâm tới vấn đề vệ sinh như thế nào.
Hắn vừa bước vào phòng, chút nữa là bị mùi hôi làm cho ngất xỉu.
Ừ, khắp nơi đều là mùi hôi của đồng nam...
"Đến chỗ của Nhị gia, ngươi khẳng định sẽ không được sống thoải mái như lúc còn ở trong hàng rào."
Nhị gia thấy Hồ Ma vừa vào phòng đã nhíu mày và nhăn mặt, lập tức hiểu ra:
"Lúc trước bà bà chiều chuộng ngươi không có giới hạn, nhưng ngươi đã đến nơi đây học bản lĩnh, vậy phải thích ứng với nơi đây, cũng không thể cho ngươi ngủ trong phòng của ta được đúng không?"
Hồ Ma nghĩ thầm:
“Vừa mới đi ra từ phòng của ngươi, cũng không khác biệt so với nơi đây lắm đâu...”
Hắn gật đầu đồng ý, chỉ hỏi Nhị gia để mình ngủ ở chỗ nào.
Nhị gia liếc mắt nhìn, chỉ vào một tiểu tử nằm ở bên cạnh lò, kêu tiểu tử đó di chuyển ra bên ngoài, nhường lại chỗ cũ cho Hồ Ma.
Một cái giường chung lớn, đầu góc trái phía trong giường sát gần lò sưởi, mùa này bên trong lò đương nhiên là không đốt củi, nhưng ống khói vẫn còn đặt phía trên.
Cũng bởi vì lò lửa, giường lớn đã chia làm hai bên, một nửa có nhiều người, bảy tám tiểu tử ngủ chung một chỗ.
Bên còn lại vị trí dựa sát vào tường, chỉ còn lại khoảng không gian hẹp gần nửa mét, tối đa chỉ có thể ngủ được một người.
So sánh với điều kiện trong phòng, miễn cưỡng coi là chỗ có thể nằm một mình.
Xem ra Nhị gia nói không cho Hồ Ma đãi ngộ đặc biệt, nhưng đãi ngộ đặc biệt vẫn là có.
Hồ Ma đáp ứng, trải tấm đệm của mình lên.
Nhìn những người khác, chăn rách từa lưa, ruột bông cũng lòi ra bên ngoài, có một vài chiếc còn giống như là tấm vải rách.
Có thể là do bà bà cầm đến cho Hồ Ma, cho nên tấm chăn bông của hắn vừa dày vừa rộng thùng thình, một nửa rải xuống, một nửa đắp lên vừa hay đủ, những người khác không có gì hẳn hoi để gối đầu, kê một đôi giày vải dưới đầu là có thể ngủ, nhưng bà bà lại mang cho Hồ Ma một cái gối đầu bằng lúa mạch khang, ngủ rất thoải mái.
"Đi ngủ sớm một chút, sáng mai còn dậy luyện kỹ năng, buổi tối không nên làm ồn, luyện công thật tốt, chớ suy nghĩ lung tung!"
Nhị gia thấy Hồ Ma thành thật nằm ngủ, không nhao nhao không làm ồn không trách móc, có chút ngoài ý muốn.
Cứ thế bước đi lại cảm thấy hình như thiếu thiếu thứ gì đó, thế là lão lộ ra sắc mặt nghiêm nghị, cứng rắn dạy dỗ từng tên thiếu niên một trận, sau đó mới chắp tay sau lưng chậm rãi quay về phòng của mình.
"Ài, thật là thiên vị, vừa đến đã được mở bếp lò, đãi ngộ này thật tốt nha."
"Hi hi, leo núi không theo kịp, còn được mở bếp lò..."
Nhị gia vừa đi, trong phòng chỉ yên tĩnh được chốc lát, đám thiếu niên nháy mắt ra hiệu, bàn tán sôi nổi.
Theo lời Nhị gia, các thiếu niên ở đây tương tự như hắn đều đã mở bếp lò, hơn nữa hỏa khí tích lũy nhiều hơn so với hắn, đương nhiên hỏa khí cũng càng nhiều hơn so với hắn, sức lực dồi dào không hết, vốn dĩ là trong độ tuổi không có việc gì cũng muốn gây sự, hơn nữa đãi ngộ của hắn quả thật tốt hơn so với những người khác, vẫn là không nên trêu chọc những thiếu niên này thì hơn.
Trong lòng Hồ Ma hiểu rõ, cũng chỉ có thể buồn bực mà thôi, không để ý tới những người khác, lặng lẽ nằm ngủ.
"Ê, Hồ Ma, mọi người nói nhà của ngươi bữa nào cũng ăn thịt, là thật hay giả?"
"Bà bà nuôi tiểu quỷ, có phải là thật không?"
Từng trận bàn luận xôn xao vang lên, có người nhỏ giọng thăm dò, cũng có người cười hì hì trầm thấp.
Nhưng Hồ Ma chỉ coi như không nghe thấy, không nói một câu.
Dù sao cũng phải chờ đến sau khi hiểu rõ nhất định về thế giới này mới lại có thể thả lỏng, bây giờ cứ lấy bất biến ứng vạn biến.
"Ha ha, cuối cùng vẫn là thiếu gia, kiêu ngạo không thèm để ý tới chúng ta..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận