Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 76 - Đầu óc Lâm Phàm không bình thường, đầu óc người quản lý cũng không bình thường.

Thanh kỹ năng không có gì thay đổi, thậm chí một chút động tĩnh cũng không có, hắn thặt sự hoài nghi thứ đồ chơi này chính là để lừa người.

Nhưng rất nhanh, hắn cất kỹ quyển sách này đi, sờ cằm suy nghĩ.

"Có phải là vì bước chân của ta kéo hơi lớn rồi?"

Càng nghĩ càng thấy có khả năng.

Cho dù "Như lai Thần CHưởng" thật sự có thể trở thành kỹ năng để sử dụng, vậy thì bây giờ hắn cũng không thể xoát độ thuần thục được.

Dú sao thì hắn không xứng, ít nhất thì bây giờ hắn không xứng.

Tối đa cũng chỉ có thể đi xoát cái Thiết Đầu Công này thôi.

Chươ

Ta là Thiết Đầu Công, Thiết Đầu Công vô địch.

Từ cạn đến sâu.

Cái này khiến hắn nhớ đến một câu trong phim.

Nhưng hắn tình nguyện tiêu thời gian vào Thiết Đầu Công.

Tu luyện vốn là một chuyện buồn tẻ vô vị.

Ngẫm lại đã cảm thấy rất kích thích.

Ầm!

Nhất định có thể đi càng xa, càng vững vàng.

Nơi này trống trải, Lâm Phàm chuyển hướng chân, cúi đầu, trước mặt là đống gạch đã được bày sẵn ra, sau đó giống như máy móc, cầm cục gạch mà đập vào đầu.

Ầm!

Phối hợp với thuật thổ nạp, thật sự có chút cảm giác, có lẽ trong mắt người chỉ muốn tu luyện tuyệt thế võ học, Thiết Đầu Công là thứ rác rưởi, bất nhập lưu.

Độ thuần thục của Thiết Đầu Công không còn là trứng ngỗng nữa, mà khi hắn kiên trì, cố gắng không ngừng, đã xảy ra biến hóa, rất rõ ràng, con đường này còn có thể đi được.

Công phu Thiếu Lâm cao thật, đúng là cao.

Dần dần, thời gian trôi qua rất nhanh.

Hắn muốn luyện cả bản thân từ trên xuống dưới thành đại sát khí, cho dù tứ chi bị trói buộc, vẫn có thể dùng đầu như chày gỗ, hung hăng đập nát đầu của đối phương.

"Độ thuần thục +1"

Cho dù muốn nói, nhưng lại không dám mở miệng ra, bởi vì Lâm Phàm là Giác Tỉnh giả, nếu như nói ra khiến người ta không vui, không phải là tự dưng đắc tội với người ta sao?

Chỉ có một suy nghĩ.

Thiết Đầu Công đó có biết không, rất mạnh đấy.

Tình cảnh này khiến bọn hắn trợn mắt há hốc mồm, giống như gặp quỷ vậy.

Nghe thấy vậy, Chu Thế Thừa giật nảy mình, chuyện tinh thần có vấn đề xảy ra rất nhiều trong tận thế này.

Trong lúc đó, có người đi ngang qua nơi này, nghe thấy tiếng bang bang, còn không biết có chuyện gì, nhưng khi nhìn về nơi phát ra tiếng động, đột nhiên nhìn thấy Lâm Phàm cầm cục gạch đập lên đầu.

Rất nhanh, hắn ta nhìn thấy Lâm Phàm, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Ở trong tận thế mười năm, có chuyện gì mà hắn ta chưa từng nhìn thấy.

Bởi vì hoàn cảnh xung quanh gây ra áp lực, rất dễ đè sập tinh thần yếu ớt của một người, cho dù hắn là Giác Tỉnh giả cũng vô dụng, tâm linh yếu ớt chẳng có chút quan hệ nào với chuyện có phải Giác Tỉnh giả hay không cả.

Dù sao thì người nhìn thấy loại tình huống này.

Tiếp tục vùi đầu vào trong sự nghiệp xoát độ thuần thục.

Không biết bao lâu.

Ở đằng xa, có một bóng người vội vàng đến, Chu Thế Thừa rất hoảng, rất căng thẳng, rất lo lắng, hắn ta nhận được tin tức, có người nói với hắn ta, Lâm Phàm đang ở đằng kia cầm cục gạch đập vào đầu mình, nhìn rất không bình thường, có phải là tinh thần xảy ra vấn đề rồi hay không.

Đầu óc có phải xảy ra vấn đề rồi không.

Các ngươi thì hiểu cái gì.

Nhưng hắn không muốn giải thích.

Lâm Phàm biết người đi ngang qua đều rất khó hiểu về hành vi của hắn.

"Lâm Phàm, dừng tay lại."

Chu Thế Thừa từ đằng xa hô lên, quả nhiên cũng giống như người khác nói, thật sự đang cầm gạch đập vào đầu mình, ông trời ơi, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì, tường rào Miếu Loan vất vả lắm mới nghênh đón được một thành viên mạnh mẽ, không thể điên được.

Nghe thấy tiếng nói, tay đang cầm gạch của Lâm Phàm dừng lại, nhìn thấy Chu Thế Thừa từ xa đang bước đến, vô cùng khó hiểu, không biết đối phương có chuyện gì, nhưng vẫn làm theo, bỏ viên gạch xuống, đứng dậy, mỉm cười.

"Có chuyện gì không?" Lâm Phàm hỏi.

Chu Thế Thừa bước đến trước mặt Lâm Phàm, nhìn gạch rơi đầy đất, nuốt nước bọt,"Ngươi đang làm gì thế?"

Hắn ta chỉ có thể nói với giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng.

Vô cùng kiềm nén.

Nghĩ đến chuyện mình nhất định không thể kích thích Lâm Phàm, nhất định phải vực dậy tinh thần của hắn, sau đó lôi ra khỏi cái thế giới đang bị đè nén kia.

Lâm Phàm cười nói,"Không làm gì cả, tu luyện Thiết Đầu Công thôi."

"Thiết... Thiết cái gì công?"

"Thiết Đầu Công, ngươi nhìn thấy chính là cái này..."

Lâm Phàm cầm một quyển sách giơ lên.

"Ta có thể xem không?" Chu Thế Thừa hỏi, võ học đều dựa vào phán đoán mà ra, hoàn toàn không phải là thật, vào thời kỳ hòa bình, võ học được tung hô nhiều nhất là trong các kịch truyền hình.

Cái gì mà Như Lai Thần Chưởng, cái gì mà tà công Cửu Chuyển Bất Tử, đó cũng chính là võ học mà nhân vật chính là phản diện trong truyền hình tu luyện.

"Đưng nhiên là được."

Lâm Phàm đưa Thiết Đầu Công cho đối phương, Chu Thế Thừa liếc nhìn, sau đó nhìn bìa sau.

Nhà xuất bản Miếu Loan, giá bán 5 tệ.

Lúc này, vẻ mặt của Chu Thế Thừa có chút phức tạp, ánh mắt nhìn Lâm Phàm, có chút không dám tin, dường như đang nói, ngươi đã không còn là trẻ nhỏ nữa, ngươi chắc hẳn phải có năng lực phân biệt thật giả chứ, vừa nhìn đã biết cái này rõ ràng là lừa người rồi.

Lâm Phàm cũng phát hiện ánh mắt Chu Thế Thừa nhìn mình có chút không đúng.

"Không phải ngươi cho rằng đây là giả, mà ta cầm cục gạch đập vào đầu mình là chuyện chỉ có bệnh tâm thần mới làm ra chứ?"

Chẳng lẽ không đúng à?

Đương nhiên, cái này nhất định không thể nói ra được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận