Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 189 - Lâm Phàm, ngươi là kẻ độc ác. (4)

Lão Chu kinh ngạc nhìn Lâm Phàm,"Ta đánh hắn? Thế còn ngươi?"

"Ta nhìn, còn nữa, lực đạo của ta khá mạnh, ta sợ đả thương hắn, ngươi đánh, tuyệt đối đừng để cho hắn trốn thoát." Lâm Phàm nói.

Lão Chu biết tình hình có chút khẩn cấp, không nghĩ quá nhiều.

Nhìn thấy A Quyền lại sắp vọt ra ngoài, lão Chu lập tức xuất hiện trước mặt A Quyền, một quyền đánh trúng phần bụng đối phương, với thực lực Giác Tỉnh giả cấp bốn của A Quyền, lão Chu khẳng định không thể đánh lại đối phương, nhưng bây giờ A Quyền, không thể nào thi triển năng lực một cách linh hoạt, thậm chí còn không có năng lực chiến đấu, đương nhiên là bị lão Chu đánh đến kêu cha gọi mẹ.

Lâm Phàm yên lặng nhìn, trong lòng vô cùng hài lòng với sự quả quyết của lão Chu, người đầu óc không bình thường thù rất dai, bọn họ không có nhiều quanh quanh co co như vậy, ngươi đánh ta, vậy thì nhất định chính là người xấu, ngươi tốt với ta, vậy thì chính là người tốt.

Chỉ đơn giản như vậy thôi.

Bởi vậy, hắn mới bảo lão Chu ra tay.

Cái nồi này chỉ có thể để cho lão Chu cõng.

"A Quyền, ngươi sẽ cảm tạ ta."

Thật đáng sợ.

"A Quyền, ta chỉ là muốn tốt cho ngươi, ngươi phải chịu đựng đi." Lão Chu hô.

Bác sĩ đi ngang qua cửa phòng, nghe động tĩnh ầm ầm bên trong, không nhịn được run rẩy.

Trong nháy mắt, vung nắm đấm lên, đánh đập loạn lên người A Quyền không nghe lời.

Ngẫm lại thật là đáng sợ.

Lão Chu đang đánh A Quyền tơi bời, dường như cảm nhận được có người nhìn mình, quay đầu lại nhìn về phía Lâm Phàm, chỉ thấy Lâm Phàm giơ ngón tay cái lên với hắn ta, ý tứ rất rõ ràng, thật lợi hại, làm rất tốt, tiếp tục ủng hộ.

Cái này sẽ không đánh đến chết người chứ.

Ngoan cố thì phải dùng quyền mạnh để giải quyết.

Trên mặt lão Chu tươi cười, gật gật đầu với Lâm Phàm, quay đầu lại, thấy A Quyền vẫn không nhịn được cơn nghiện muốn lao ra bên ngoài.

Lão Chu không hy vọng đường đường là một Giác Tỉnh giả cấp bốn, sẽ chỉ vì thuốc phiện mà sụp đổ ý chí, cái này hắn ta cảm thấy chính là một loại nhục nhã đối với A Quyền, nếu như không thể giúp hắn ta cai nghiện, đời này sẽ là vết nhơ.

Có người bệnh đang tiếp nhận trị liệu, cầm thuốc bắc về, chọn chọn lựa lựa, vẫn còn dùng được, chỉ là tác dụng đã hao hụt đi rất nhiều, nhưng dù sao cũng tốt hơn là không có.

"Đừng đánh ta, đừng đánh ta." A Quyền chạy trối chết.

"Bác sĩ, cách vách thế nào?" CÓ người bệnh hỏi.

Trong lòng bác sĩ nhủ thầm, tuy rằng bây giờ là tận thế, không ai quản ngươi có hút thuốc phiện hay không, nhưng ở trong tường rào Miếu Loan, vẫn có người quản, hơn nữa còn là Lâm Phàm và Chu Thế Thừa tự mình quản.

Đến một gian phòng bệnh khác.

Nói đùa gì thế, nghe động tĩnh là biết bị đánh thảm đến mức nào, quá dọa người đấy.

Bác sĩ nhìn hắn ta một cái,"Lâm ca và Chu ca đang ở ngay sát vách đánh tơi bời một tên hút thuốc phiện, nếu như các ngươi muốn bị đánh, đều có thể thử một lần."

"A Quyền, đây chính là nhà của ngươi." Lâm Phàm dẫn theo A Quyền đi dạo trong tường rào, không ngừng quán triệt tư tưởng cho hắn ta, nơi này chính là nhà của mình.

"KHông hút."

"Nhà của ta." A Quyền tò mò nói.

Bác sĩ nói,"Các ngươi có hút thuốc phiện không?"

A Quyền nghe Lâm Phàm nói vậy, thấy được cách vách có hai đứa trẻ dang đeo cặp sách đi ngang qua, vui vẻ vung tay chào,"Mọi người trong nhà, xin chào các ngươi."

"Người nhà của ta."

"Đúng, đây chính là tường rào Miếu Loan, nhà của ngươi, đám người ở đây đều là người nhà của ngươi."

"Trước kia ta chỉ hút có một chút, chỉ là sẽ khiến ta giống như Zombie vậy, đi đường bất ổn, đi đứng lảo đảo, nói thật, ta rất muốn thử lại một lần, cảm giác kia rất thoải mái."

Tư tưởng cần không ngừng quán triệt, chỉ có qua thời gian dài giáo dục tư tưởng, mới có hiệu quả nhất định.

Bây giờ hắn tạm thời không muốn giết dị thú, nghĩ đến chuyện giải quyết việc của A Quyền trước.

Có thêm một vị Giác Tỉnh giả cấp bốn, quan trọng hơn bất cứ chuyện gì.

Những người bệnh nghe tiếng kêu thảm thiết, lập tức bị dọa sợ đến mức vội vàng xua tay.

Tình hình A Quyền tốt hơn, đã cai nghiện được, tuy rằng có khả năng sẽ hút lại, nhưng trong tường rào Miếu Loan, tuyệt đối không có khả năng để hắn ta chạm đến thứ này.

Sáng sớm.

Hai ngày sau.

Chiến Thần Ném Phân và Tiểu Hi Vọng cũng vui vẻ vẫy tay chào lại,"Thúc thúc, chào."

A Quyền được đáp lại vô cùng vui vẻ, nắm lấy cánh tay Lâm Phàm nói,"Ta thật sự là người nhà của bọn hắn đó, bọn hắn còn gọi ta là thúc thúc nữa."

"Ừm, ừm." Lâm Phàm nở nụ cười, đúng đúng, ý nghĩ của ngươi là đúng, đây chính là người nhà của ngươi đó.

Hắn thấy, muốn trói chặt một Giác Tỉnh giả ở lại nơi này, nhất định phải cho hắn ta biết, đây là nhà của ngươi, người nhà của ngươi đều sinh sống ở nơi này.

"Thúc thúc, chào ngươi, ta tên là Tiểu Hi Vọng."

Tiểu Hi Vọng thật sự vui vẻ nhảy đến trước mặt A Quyền, nhiệt tình chào hỏi, nàng đã nghe Lâm thúc thúc nói rồi, tường rào có một vị thúc thúc mới đến, rất đáng thương, đầu nhỏ bị đập, không được thông minh lắm, phải dùng tình yêu cảm hóa hắn ta.

Cho nên khi nhìn thấy vị A Quyền thúc thúc bên cạnh Lâm thúc thúc này, Tiểu Hi Vọng lập tức vô cùng nhiệt tình.

"Chào ngươi, ta tên là A Quyền, ngươi có thể gọi ta là A Quyền thúc thúc."

"A Quyền thúc thúc, chào."

A Quyền vui vẻ ngẩng đầu lên, gật gật.

"Chào thúc thúc, ta là Chiến Thàn Ném Phân." Thiếu niên ném phân khi nói đến danh xưng của mình, không khỏi ngẩng đầu, có cảm giác vô cùng tự hào,"Đây là danh xưng Lâm thúc thúc cho ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận