Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 466 - Ta rất xem trọng ngươi. (2)

Lúc này, hắn bảo người dẫn tiến sĩ Aiwa và Quý Xương Bảo đi dạo khắp tường rào một vòng, sau đó xoa đầu Lạt Điều, nhìn về phía lão Chu và Lê Bạch.

"Huyện Miếu Loan có phòng thí nghiệm không?" Lâm Phàm hỏi.

Lão Chu nói,"Không có, nhưng có thể đến thành thị Diêm Hải để thử vận may, nhưng mà thời gian đã quá lâu, sợ là những thiết bị kia đã bị rỉ sét hết, không thể nào sử dụng được, nếu thật sự không được vậy thì liên lạc với thương nhân tận thế xem thử?"

Lâm Phàm suy nghĩ, cảm thấy hắn ta nói rất có lý.

Nhưng liên lạc với thương nhân tận thế cũng khá nguy hiểm, dù sao thứ muốn là những thiết bị để làm thí nghiệm, rất dễ bị lộ ra ngoài, nếu vô tình bị người của tổ chức Trùng Sinh biết được, vậy thì phải làm sao?

Bởi vậy, chưa đến thời điểm tất yếu, vẫn nên tự tìm kiếm thì tốt hơn.

Đương nhiên, liên lạc không phải là không thể liên lạc.

"Ừm, ta cảm thấy có thể, dù sao cần đều là những thiết bị cỡ nhỏ, cái gì mà kính hiển vi, bình đun hơi, cốc chịu nhiệt, ống nghiệm, phễu chiết dịch gì đó, nhưng mà trước tiên cứ đến thành thị Diêm hải tìm một chút, lỡ như có thể tìm được, cũng tiết kiệm được huyết tinh cần tiêu."

TRước kia hắn không biết được, nhưng bây giờ đã khác, gặp được chuyện không xác định được thì đi hỏi bạn nhỏ Tiểu Ái, bạn nhỏ Tiểu Ái có thể đoán được tương lai, có lẽ cái tương lai này khá mơ hồ.

Vậy thì thật sự không có vấn đề gì.

"Một hai ngày nữa đi." Lâm Phàm ngẫm nghĩ rồi nói.

Cho nên chỉ cần bạn nhỏ Tiếu Ái nói không có vấn đề gì.

Phương châm chính là từng bước chắc chắn.

Đương nhiên, Quý Xương Bảo khẳng định không phải là nhân tài, tiến sĩ Aiwa kia mới đúng, hắn ta chỉ là người tiện thể đi theo thôi

Lâm Phàm ngẫm nghĩ, vẫn cảm thấy mình nên tìm một chút.

"Ta chuẩn bị, ta chuẩn bị." Việc lão Chu cần làm đặc biệt nhiều, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều qua tay hắn ta, nói thật, phó quản lý như hắn ta chẳng khác gì là người quản lý lúc trước cả, nhưng thứ đáng giá duy nhất là hắn ta có sự chờ mong, chính là hắn ta thật sự nhìn thấy tường rào Miếu Loan càng ngày càng tốt.

"Lúc nào xuất phát?" Lão Chu biết chỉ cần chuyện Lâm Phàm đã nghĩ kỹ, vậy tất nhiên là nhanh chóng hành động, cho nên mới hỏi một chút, xác định thời gian, chuẩn bị cho bọn họ vài chiếc xe, sắp xếp tốt người, muốn xuất phát là có thể xuất phát.

Ép khả năng bại lộ xuống thấp nhất.

Nhưng hiệu quả vẫn phải có.

Giống như lão đầu đang đu trên xà kéo vậy, càng khen càng có lực, chuyển động cũng có nhịp độ.

Sau khi hắn rời khỏi tường rào Miếu Loan, nơi này có xảy ra nguy hiểm không?

Lão Chu liếc nhìn Lâm Phàm, cái gì mà yên tâm hay không yên tâm chứ, không nói đến những cái khác, chỉ nói trong tường rào Miếu Loan này thôi, tất cả chuyện lớn nhỏ, có chuyện nào không phải ta xử lý...

Đơn giản chính là nhân tài xuất hiện lớp lớp, cản cũng không thể cản được.

"Lão Chu làm việc ta rất an tâm." Lâm Phàm hung hăng tán dương, muốn một con ngựa chạy nhanh, phải để con ngựa ăn đủ no, mà lão Chu đương nhiên sau khi được tán thưởng lại càng nhiệt tình hơn.

Chu Duyệt từ từ mở mắt ra, tầm mắt trở nên rõ ràng, hoàn cảnh lạ lẫm, nàng chỉ nhớ nửa đường gặp người du đãng đuổi theo, vì không muốn kéo dài thời gian, thậm chí gây ra động tĩnh lớn, nàng vẫn luôn đi đường, ai ngờ vậy mà gặp được một đám dị thú, trong đó có dị thú cấp bậc cao, gây cho nàng phiền phức lớn.

A Phong ngạc nhiên hô hào.

A Phong sợ ngây người, vị tỷ tỷ này phản ứng quá lớn, vừa rồi nhìn có vẻ như không có chuyện gì, đột nhiên nhảy lên, nếu không phải lá gan của hắn khá lớn, thật sự đã bị hù đến hét toáng lên rồi.

Trong phòng, Chu Duyệt khẽ cau mày, ý thức dần dần tỉnh táo, cho dù còn chưa mở mắt ra, bên tai đã vang lên tiếng ngạc nhiên.

"Cảm ơn các ngươi đã cứu ta." Chu Duyệt nói lời cảm ạ.

Tường rào Lâm Nghi.

Nơi này là tường rào Lâm Nghi, tốc độ đi đường của mình xem ra khá nhanh, lại đi về phía trước là có thể đến địa giới tỉnh Dưỡng Lão, đến lúc đó cách tường rào Miếu Loan càng gần hơn.

Chu Duyệt cảm nhận được cảm giác từ các vị trí trên cơ thể, tình hình rất tốt, không có gì khó chịu cả.

Chương Yên thấy đối phương đã bình tĩnh, mỉm cười nói,"Không có chuyện gì, mặc dù tận thế rất tồi tệ, nhưng người tình nguyện giúp đỡ người sống sót khác vẫn còn rất nhiều, bây giờ ngươi còn chỗ nào không thoải mái không? KHi ta và A Phong phát hiện ra ngươi, trên người ngươi có vết thương, cho nên chúng ta đã mời người đến chữa trị cho ngươi một chút, nhưng mà cấp bậc của nàng hơi thấp, hiệu quả cũng không tốt lắm."

"Chương tỷ, hình như nàng sắp tỉnh."

"Đừng căng thẳng, nơi này là tường rào Lâm Nghi, chúng ta phát hiện ra ngươi, cho nên đưa ngươi về đây." Chương Yên vội vàng nói, ngẫm lại cũng có thể hiểu được, dù sao thì đến nơi xa lạ, ai cũng sẽ căng thẳng, chứ đừng nói bây giờ là tận thế, muốn gặp được người đáng tin không hề dễ dàng.

Tố chất tâm lý của Chu Duyệt rất mạnh, rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Nàng biết hai người trước mắt không phải người xấu, nếu là người xấu, hoàn toàn không có khả năng cho nàng cơ hội tỉnh lại.

Sau đó tiếng bước chân vang lên, Chương Yên đến.

Kinh hoảng, tựa như nghĩ đến chuyện gì đó, nàng trực tiếp từ trên giường nhảy dựng lên, cảnh giác nhìn về hai người trước mặt, một tay sờ vào ngực, bút ký vẫn còn, trong lòng thở phào một hơi, thứ này rất quan trọng, cái gì cũng có thể mất, chỉ có cái này là không thể mất.

Đột nhiên.

Giết khỏi vòng vây, bản thân cũng bị thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận