Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 447 - Đại tỷ, ngươi đừng chết ở chỗ ta đó. (4)

Lê Bạch bắt đầu tìm kiếm thi thể, mãi dến khi sờ đến phần gáy, hắn ta sờ được một vật cứng, ngẩng đầu lên gật gật với Lâm Phàm.

"Thật sự có."

Lâm Phàm chỉ cảm thấy miệng có chút chua, phiền, thật là phiền, nữ nhân này đúng là biết chọn nơi chết mà, chỉ là nàng rốt cuộc chạy đến đây như thế nào, xe lúc trước bọn họ lái đi cũng không thấy xuất hiện, rõ ràng là một đường chạy trốn đến đây, cuối cùng chạy đến nơi này, không kiên trì được nữa, trực tiếp ngã xuống đất treo máy.

Lê Bạch nói,"Phải cẩn thận, gia hỏa có thể giết chết nàng đang ở trong tỉnh chúng ta, cũng không biết có thể đuổi đến nơi này hay không."

Lâm Phàm không nói gì, mà chỉ trầm tư. Hắn đang nghĩ người này rốt cuộc là ai?

Người có thể giết chết bọn gia hỏa này, tuyệt đối không phải người sống sót trong tỉnh bọn họ, vết thương này không phải do dị thú tạo ra, vậy thì trực tiếp loại trừ dị thú, hoặc là nói, phe phái bên trong tường rào Thủ Đô rất nhiều, hai bên là đối thủ một mất một còn, thấy bọn họ rời khỏi tường rào, cho nên theo dõi ra ngoài cướp giết?

Ngẫm lại cũng có khả năng này.

"Trước chôn đi đã, a đúng rồi, chôn cẩn thận một chút, đừng quá qua loa." Lâm Phàm nói.

Sau khi đặc thù sinh mệnh của người cuối cùng biến mất.

Sáu người đi tỉnh Dưỡng Lão, vậy mà từng người tử vong, vậy rốt cuộc có cái gì? Bọn hắn rốt cuộc là gặp cái gì?

Lúc này.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lúc này, Lâm Phàm dường như nghĩ đến cái gì đó, vỗ vỗ bả vai Lê Bạch, vội vàng rời đi. Bây giờ hắn phải đi hỏi bạn nhỏ Tiểu Ái một chút.

Điểm sáng được đánh dấu kia chính là... Tường rào Miếu Loan.

"Ta hiểu..."

Mà vị trí tử vong của người cuối cùng.

Tiểu Ái có thể nhìn thấy tương lai, đương nhiên có thể nhìn thấy chuyện xảy ra sau đó, cho dù tương lai này sẽ có thể thay đổi, nhưng ít ra có thể giúp hắn có cái nhìn đại khái.

Lê Bạch gật đầu, đương nhiên hiểu tâm tư của Lâm Phàm, chính là chôn trang tọng một chút, lỡ như người từ tường rào Thủ Đô thật sự đến đây, nhìn thấy bọn hắn chôn người tốt, vậy thì cũng sẽ không nói nhiều.

Tất cả mọi người vô cùng kinh hãi.

Không thích hợp ở mãi trong nhà.

Tường rào Thủ Đô, trong phòng giám sát Mạc gia.

Phương châm chính là nghe theo lời khuyên.

Bọn hắn cũng đã trả õ.

Hôm nay nên đi ra ngoài, vậy chúng ta đi ra ngoài.

Đây là chuyện không cần chất vấn.

"Tiểu Ái, ngươi giúp thúc thúc nhìn xem, một khoảng thời gian sau, thúc thúc sẽ gặp được người xấu nào không?"

Muốn gạt bỏ cũng không thể làm được.

Nhưng từ trước đến giờ Tiểu Ái không hề để ý đến những thứ này.

Việc này không thể thúc giục được, nhất định phải để Tiểu Ái tự mình mở miệng, nếu không gây rối loạn tiết tấu sẽ không tốt.

"Thúc thúc, lại có chuyện gì cần Tiểu Ái giúp đỡ sao?" Tiểu Ái cảm thấy gần đây thúc thúc rất hay tìm nàng, cảm giác này đối với Tiểu Ái mà nói, luôn có một người lớn tìm nàng, rất dễ khiến mấy tiểu đồng bạn bên người cảm thấy nàng và người lớn là cùng một bọn, từ đó sẽ có rất nhiều bí mật nhỏ không nói cho nàng, sợ nàng lén lút nói cho người khác.

"Thật không có sao?"

Tiểu Ái nói: "Thúc thúc, không có chuyện gì, ngươi sẽ không gặp người xấu."

Một lát sau.

Nàng cảm thấy như vậy cũng rất tốt, khiến nàng có cảm giác mình cũng có thể cống hiến cho tường rào.

Ánh mắt Tiểu Ái sáng người có thần, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lâm Phàm, Lâm Phàm cố duy trì nụ cười, dựa mặt gần sát hơn một chút, chính là vì Tiểu Ái có thể nhìn rõ ràng hơn.

Hắn cũng không thúc giục.

Lẳng lặng chờ đợi.

Nếu có máy định vị, vậy thì người của tường rào Thủ Đô nhất định sẽ tìm đến đây.

Đến lúc đó, hắn xem như đã hoàn toàn kết thù với tường rào Thủ Đô ròi.

Vậy thì đương nhiên là không được, hắn cũng không phải là con rùa đen không nhúc nhích tùy ý để đối phương ra tay, cho nên nhất định sẽ nảy sinh xung đột.

Nếu như có thể nói rõ dương nhiên là tốt nhất, thế nhưng sợ là, cho dù bọn hắn có nói rõ ràng, đối phương lại không hề tin, thậm chí còn ra tay đánh người, hắn có thể để cho đối phương vô duyên vô cớ đánh được sao?

"Thật sự không có, mặc dù thúc thúc gặp được một vài người xa lạ, nhưng thật sự không có chuyện gì cả," Tiểu Ái nói rất nghiêm túc.

Nhìn biểu hiện chân thành của Tiểu Ái như vậy, hắn tin tưởng.

Quả nhiên là gặp được một vài người xa lạ, nhưng không có chuyện gì cả, nói vậy nghĩa là đám người xa lạ kia cũng tính là hiểu lý lẽ.

Ừm... Nghĩ đến đây, hắn cũng thở phào một hơi.

Xoa đầu Tiểu Ái, bảo nàng tiếp tục đọc sách, trẻ nhỏ không đọc sách đầu sẽ càng ngày càng đần.

Rời khỏi phòng học.

Đụng phải Lê Bạch đã chôn xác xong.

Đã chôn xong, còn rất để ý, cỏ dại xung quanh đều đã nhổ sạch, chỉ cò một đống đất nhỏ, thậm chí còn cắm ba nén nhang, đây xem như là nghi thức an táng đáng tin cậy sau tận thế.

Lê Bạch làm việc, hắn vô cùng yên tâm, cho dù lão Chu đến cũng chưa chắc đáng tin như Lê Bạch.

"Còn đang nghĩ bọn họ chết như thế nào à?" Lê Bạch thấy Lâm Phàm tâm sự nặng nề, ngược lại hắn ta thấy Lâm Phàm hiếm khi như vậy.

"Ai." Lâm Phàm than nhẹ một tiếng,"Ngươi nói xem chúng ta phát triển khiêm tốn như vậy, sao lại luôn luôn có những chuyện rắc rối xảy ra trên đầu chúng ta chứ, nói đến nữ tử kia đi, tỉnh của chúng ta lớn như vậy, nàng chết chỗ nào không được, nhất định phải chạy đến chỗ chúng ta chết chứ."

"Tiểu Ái nói thế nào?" Lê Bạch tán thành gật đầu, nữ tử kia quả thật có bệnh, không có bệnh sao có thể làm được chuyện như vậy?

"Nàng nói không sao cả, nhưng sẽ có người lạ đến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận