Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 404 - Ngươi biết loại người nào sẽ nhanh chết không. (2)

Thi thể khắp nơi, vô cùng thê thảm, vô số dị thú hung tàn ngửa mặt lên trời gào thét, cắn nuốt nhân loại, Tiểu Ái nhìn thấy kết quả như vậy, chắc hẳn là hình ảnh không thể thừa nhận được.

"Nhìn thấy tương lai..." Trong lòng Lâm Phàm thầm nghĩ, hai mắt lập tức sáng lên,"Năng lực của Tiểu Ái chắc hẳn cũng giống như Hoàng tướng quân kia, có thể nhìn thấy những gì xảy ra trong tương lai sao?"

Lăng Thanh không dám xác định nói,"Chuyện này ta cũng không biết."

Nghĩ đến sau khi Lăng Thanh dẫn bọn hắn đến đây, Tiểu Ái lại xốc bịt mắt lên nhìn hắn, chắc hẳn là đang quan sát tương lai của hắn, nếu như thật sự là năng lực này, vậy chẳng phải đang nói con đường tương lai của Lâm Phàm ta chẳng có bí mật gì nữa sao?

"Có thể để ta nói chuyện với Tiểu Ái không?" Lâm Phàm hỏi.

"Cái này..." Lăng Thanh cảm thấy hơi khó khăn,"Quản lý Lâm, tâm tính Tiểu Ái nhút nhát, không thích giao lưu với người khác, đối với người không quen rất cảnh giác sợ hãi, trong khoảng thời gian này, ngươi có thể cố ý tiếp cận, rồi rút ngắn quan hệ được không?"

"Ta làm như vậy, chẳng lẽ nàng không nhìn ra sao?" Lâm Phàm hỏi.

Lăng Thanh suy nghĩ một chút nói,"Chắc là không có nhìn ra được đâu."

Nàng rất muốn biết.

Cũng là thứ nàng không biết.

Lăng Thanh dẫn Tiểu Ái vào phòng, đóng cửa lại, đứng ở cửa ra vào một lát, xác định không có vấn đề gì, mới kéo Tiểu Ái ngồi trên giường, xoa đầu nàng.

Đây đều là ẩn số.

Lúc rời đi, Lâm Phàm được Lăng Thanh dẫn đến trước cửa phòng, đứng trước cửa phòng, hắn cũng không đi vào, mà chỉ nở nụ cười vẫy tay với Tiểu Ái, xem như bước đầu làm quen.

"Tỷ tỷ hiểu." Lăng Thanh vô cùng tin tưởng Tiểu Ái, còn về chuyện Tiểu Ái không hề nói mình thấy gì, nàng biết đây là vì Tiểu Ái không muốn nói, cho nên không hỏi thăm quá nhiều,"Tiểu Ái, vậy ngươi có thể nói cho tỷ tỷ, những người kia đến tường rào Trịnh An thì sẽ như thế nào không?"

"Ồ..."

"Lăng Thanh tỷ tỷ, nơi này rất an toàn."

Sau khi Lâm Phàm rời đi.

Lâm Phàm ngẫm lại cảm thấy cũng có lý.

Nghĩ đến khi Tiểu Ái bảy tuổi đến tường rào Hoài Viễn, vậy trước bảy tuổi rốt cuộc Tiểu Ái ở đâu? Cuộc sống như thế nào.

Sẽ... Sẽ chết.

"Tiểu Ái, có thể nói cho ta biết ngươi nhìn thấy gì không?"

Đây là chuyện mà Lăng Thanh không hề nghĩ đến.

Tiểu Ái chỉ có khi ở cùng với Lăng Thanh, mới chịu mở miệng nói chuyện, đây cũng là vì lúc trước Lăng Thanh nhìn thấy một đứa bé lẻ loi hiu quanh đi đến tường rào Hoài Viễn, động lòng trắc ẩn, lại có mấy lần tiếp xúc, giúp Tiểu Ái từ từ buôn lỏng cảnh giác, từ đó chấp nhận vị tỷ tỷ này.

Nghe thấy vậy, Tiểu Ái dường như nghĩ đến chuyện gì đó đáng sợ, rụt đầu lại, sợ hãi nói,"Bọn hắn sẽ chết."

Lâm Phàm dẫn theo Tiểu Hi Vọng ra ngoài, muốn gaio lưu dược với trẻ nhỏ, nhất định phải tìm ra một con đường, cho nên Tiểu Hi Vọng chính là môi giới tốt nhất.

Nghe thấy vậy, Lăng Thanh trầm tư, có lẽ một hòn đá bình thường khi rơi vào trong lòng sông, cũng có thể gây ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. ...

"Lăng tiểu thư." Lâm Phàm cầm tay Tiểu Hi Vọng xuất hiện, ra vẻ ngẫu nhiên gặp mặt.

Tiểu Ái dường như biết được ý nghĩ của Lăng Thanh, duỗi cánh tay nho nhỏ, nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo của nàng nói,"Tỷ tỷ, làm như vậy chúng ta đều sẽ chết."

"Bạn nhỏ Tiểu Ái, giới thiệu cho ngươi một người bạn mới." Lâm Phàm cười, sau đó vỗ nhẹ vào gáy Tiểu Hi Vọng.

Thậm chí còn nghĩ, nếu như lúc trước thái độ của nàng mạnh mẽ hơn chút, đưa hết bọn hắn đến tường rào Miếu Loan, phải chăng sẽ có thể tránh được chuyện này?

Vẫn còn có chút câu nệ, nhưng mà cũng bình thường, ngẫm lại lúc trước Tiểu Hi Vọng cũng như vậy, dù sao thì người lớn ở trong tận thế này cũng có thể suy sụp, chứ đừng nói đến trẻ nhỏ.

"Chào, chào ngươi." Giọng nói của Tiểu Ái rất yếu ớt, không dám nói lớn tiếng.

Tiểu Hi Vọng cười ngọt ngào,"Chào tỷ tỷ, ta tên là Tiểu Hi Vọng."

Lăng Thanh vô cùng kinh hoảng, nếu như dẫn theo đám người Trương Chính cùng nhau đến tường rào Miếu Loan, các nàng cũng sẽ chết?

"Quản lý Lâm..." Lăng Thanh mỉm cười, nhìn thấy bé gái bên cạnh Lâm Phàm, sao lại không biết tình hình thế nào, nàng cũng phát hiện quản lý Lâm là người khá nôn nóng, gặp phải chuyện gì chưa rõ ràng, chuyện đầu tiên nghĩ đến chính là làm rõ.

Lâm Phàm mỉm cười với Lăng Thanh, cúi đầu nhìn Tiểu Ái, muốn xoa đầu đối phương, tuy rằng Tiểu Ái hơi căng thẳng, nhưng cũng không trốn tránh, mà mặc Lâm Phàm xoa.

Lăng Thanh hơi kinh ngạc, theo nàng biết, khi còn ở tường rào Hoài Viễn, trừ nàng ra, Tiểu Ái chưa từng cho ai đến gần.

Sáng sớm.

Đến chỗ ở đã sắp xếp cho mấy người Lăng Thanh, không đi vào, mà chờ đợi cách đó không xa, cũng không lâu lắm, Lăng Thanh và Tiểu Ái xuất hiện.

Tiểu Hi Vọng vui vẻ vỗ tay nói được, trẻ nhỏ chính là như vậy, mãi mãi đều thích ở chung với người đồng trang lứa.

Cho nên hắn nói với Tiểu Hi Vọng, giới thiệu một vị tỷ tỷ cho ngươi làm quen.

Tổn thương về tinh thần còn khó chữa trị hơn cả người lớn.

Lúc này.

Lạt Điều từ trong ngực Tiểu Hi Vọng leo ra ngoài, ngẩng cái đầu tròn, mắt đậu xanh tò mò nhìn Tiểu Ái.

"A..."

Khi Tiểu Ái nhìn thấy Lạt Điều, rõ ràng bị doạ sợ lùi về sau một bước.

Ngay cả Lăng Thanh cũng khiếp sợ, động vật, đây là động vật hay dị thú?

Sau khi dị thú xuất hiện, thông thường cái từ động vật này cũng biến mất, tất cả đều hóa thân thành dị thú.

"Đừng sợ, nó là vật nuôi của ta, tên là Lạt Điều, rất ngoan ngoãn, vật nuôi dị thú." Lâm Phàm giới thiệu.

"Đúng vậy, Lạt Điều rất ngoan." Tiểu Hi Vọng sờ đầu Lạt Điều, không hề sợ hãi một chút nào, sự sợ hãi đối với loài rắn khắc sâu vào trong DNA của nhân loại, cho dù Lăng Thanh là Giác Tỉnh giả cấp bốn, nhìn thấy dị thú loài rắn, cũng sẽ không nhịn được mà run sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận