Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 450 - Lôi thi thể ra. (3)

Sau khi hắn đến bên cạnh Lê Bạch, có thể cảm nhận được Lê Bạch thở phào một hơi, rõ ràng là đã yên tâm.

Hắn vỗ nhẹ vai Lê Bạch.

Đã làm khó hắn ta rồi.

Dù sao thì đám gia hỏa trước mặt kia, thật sự đều là cao thủ, ông trời ơi, cao thủ bên ngoài đều là cải trắng nát à, khắp nơi đều có thể nhìn thấy, thậm chí còn chưa đến nửa tháng, đã gặp được nhiều như thế.

Vị mặt chữ quốc trước mặt này là mạnh nhất, chắc hẳn là cường giả cấp chín. Còn lại đều là cấp bảy, cấp tám.

Có Giác Tỉnh Giả, có Liệp Sát giả.

"Chào ngươi, ta là Lâm Phàm, người quản lý của nơi này, xin hỏi các ngươi là... ?" Lâm Phàm vươn tay ra, thân thiết chào hỏi.

Lạch cạch!

Chỉ có khóe miệng Lý Huy hơi run run, giống như là khịt mũi xem thường loại tán dương này, nhưng không thể hiện rõ ràng ra ngoài.

Lúc nói ra lời này, từ đầu đến cuối Lý Huy đều nhìn chằm chằm mắt Lâm Phàm, muốn nhìn ra sự thay đổi trong ánh mắt của hắn, tìm ra chân tướng.

"Tường rào Thủ Đô, đã từng nghe thấy, là thánh địa ánh sáng cuói cùng của nhân loại trong tận thế, nơi ký thác hy vọng văn minh nhân loại cuối cùng." Lâm Phàm mặt không đỏ tim không đập hung hăng tán dương một trận.

Lý Huy nói,"Các ngươi có từng thấy người xa lạ chết ở chỗ này không?"

Bàn tay chạm vào nhau, Lâm Phàm lợi dụng tinh thần dò xét tình hình bên trong cơ thể của Lý Huy, loại tình huống này khiến mí mắt Lý Huy hơi giật giật, có loại cảm giác thân thể bị người ta nhòm ngó đến, cảm giác này rất kỳ quái, nhưng lại không biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy.

Lâm Phàm trả lời rất thẳng thắn, không hề dây dưa dài dòng một chút nào.

Nắm tay.

Chỉ là...

Quả nhiên là một Giác Tỉnh Giả.

"Lý Huy, bọn hắn là đồng bạn của ta, chúng ta đến từ tường rào Thủ Đô." Lý Huy nói.

"Xin hỏi, các ngươi đến tường rào Miếu Loan nho nhỏ này có chuyện gì không?" Lâm Phàm tò mò hỏi.

Loại chuyện này, cứ nói thật ra đi.

Mấy người Chu Duyệt hơi ngẩng đầu, eo lưng thẳng tắp, rõ ràng vị trí của bọn họ được đánh giá cao trong lòng người khác như vậy, theo bọn họ thấy, cũng là một loại vinh quang.

Không cần thiết phải giấu giếm.

"Có."

Không đợi Lý Huy hỏi tiếp, Lâm Phàm đã chủ động nói,"Trước đó mấy ngày, nói cũng kỳ quái, có đám người đi ngang qua chỗ chúng ta, muốn nghe ngóng một vài chuyện ở chỗ chúng ta, sau đó thì lái xe rời đi, nhưng gần đây, trong đám người lần trước đến, có một nữ nhân chết ở ngay cửa ra vào tường rào chúng ta, nếu như ngươi nói là nàng, ta nghĩ chắc là người đó."

Bọn người Lý Huy ngơ ngác nhìn phần mộ giản dị trước mặt, trước mộ còn phần đuôi hương đã đốt trụi.

Lâm Phàm nhìn về phía Lê Bạch, người là do ngươi chôn, còn đứng ngây ra đó làm gì, dẫn đường đi. ...

Nghe đến đó, ánh mắt Lý Huy nhìn về phía Lâm Phàm, trở nên thân thiện hơn rất nhiều.

"Vậy thi thể của nàng ở đâu?" Lý Huy hỏi.

Có ai nhàn rỗi không có chuyện gì làm, chôn thi thể chứ.

Cũng không phải bọn hắn làm, cần gì phải che che giấu giấu, hoàn toàn không cần thiết.

"ĐƯợc."

"Lôi thi thể ra đây." Lý Huy nói với người bên cạnh.

Từ điều này có thể nói rõ, tường rào Miếu Loan còn có tính người hơn so với tưởng tượng của bọn hắn, ít nhất không giống như những tường rào mà bọn hắn đã từng đi qua, tràn ngập bạo ngược, ác độc, mất đi nhân tính.

"Xin đi theo chúng ta."

Trong tận thế rất hiếm thấy được có người như vậy.

Thông thường khi gặp được thi thể, chỉ có một loại lựa chọn.

Đó chính là không quan tâm.

Trước đống đất.

Lâm Phàm chỉ vào đống đất nói,"Nàng chết ngay cửa ra vào của tường rào chúng ta, chúng ta không còn cách nào khác, chỉ có thể chôn nàng, hy vọng nơi này có thể trấn an linh hồn không có nơi nào để đi của nàng."

Loại tình huống này khiến bọn hắn cảm thấy, chính là người tường rào Miếu Loan có vẻ còn rất xem trọng chuyện này.

Chôn... Chôn.

Lập tức có hai vị đội viên bắt đầu đào bới.

Lâm Phàm và lão Lê yên lặng nhìn xem.

Lý Huy tốt bụng giải thích,"Chúng ta muốn nhìn vết thường trên thi thể một chút, muốn biết nàng chết như thế nào, chuyện này không liên quan gì đến tường rào Miếu Loan các ngươi, không cần căng thẳng."

"Đã hiểu."

Lâm Phàm toét miệng cười nói.

Ý nghĩ của Lý Huy, hắn hoàn toàn không có nghi hoặc hay vấn đề gì...

Tàn nhẫn, thật sự tàn nhẫn.

Nữ tử này thật sự chết không nhắm mắt, đã được an táng rồi, lại bị người ta đào ra từ trong đống đất.

Một cái thi thể bày trên mặt đất, trừ màu da quá trắng ra, ngược lại không hề có dấu hiệu hư thối, thậm chí ngay cả một con giòi bọ cũng không thấy.

Sau khi thi thể xuất hiện.

Vẻ mặt đám người trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.

Lúc trước một người đang sống sờ sờ, ai có thể ngờ được chỉ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ một lần, đã biến thành thế này, sinh tử vô thường, không ai biết được lúc nào sẽ chết.

Lạch cạch!

Lý Huy đeo bao tay, đi đến trước mặt thi thể, bắt đầu lục lọi thi thể, trong mắt hắn ta, đây không phải là một cái thi thể, mà là một manh mối cất giấu rất nhiều bí mật.

Vén quần áo lên, lộ ra thân thể bên trong, sờ chỗ này, sờ chỗ kia.

KHông biết bao lâu.

Lý Huy đứng dậy, khẽ nói,"Chôn đi."

Sau đó gỡ bao tay trắng ra, ném vào trong phần mộ, đồng bạn bên cạnh bắt đầu chôn cất, sau đó quay về phía Lâm Phàm,"Cảm ơn, cái thi thể này cứ chôn ở chỗ này, đa tạ ngươi có thể nói cho ta biết những thứ này."

Nghe lời đối phương nói.

Nói thật, đối phương rất hiểu lễ phép.

So với những người kêu đánh kêu giết, chiếm lĩnh tường rào của người khác kia, không biết tốt hơn biết bao nhiêu, đúng là một trời một vực, nếu như người người đều lễ phép như vậy, thế thì đâu còn những mâu thuẫn rối loạn kia xảy ra?
Bạn cần đăng nhập để bình luận