Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 367 - Cái này cũng quá ngay thẳng rồi. (4)

Bây giờ, rất nhiều tường rào đều đang đứng trước nguy hiểm.

Cho dù chỗ hắn được xưng là tỉnh Dưỡng Lão, nhưng cũng đã trải qua dị thú triều tấn công, tổn thất rất lớn.

Thời gian trôi qua rất nhanh, sắc trời dần dần sáng lên.

Tinh thần Lâm Phàm rất tốt, nói rất nhiều chuyện với bọn hắn, biết rất nhiều tin tức, đây là lần đầu tiên hắn đến khu vực này, các vấn đề và tình thế của tường rào xung quanh, nếu như không xâm nhập tìm hiểu, rất khó hiểu rõ.

Nhưng qua lời nói chuyện của bọn hắn.

Chỉ qua một đêm đã biết được bảy tám phần.

"Các vị, gặp nhau là duyên phận, nên từ biệt rồi, có duyên thì chúng ta gặp lại." Lâm Phàm nói.

Khâu Thành và Lâm Phàm nói chuyện rất tốt.

Nói thật.

Cho dù đường xá xa côi, nhưng chỉ cần cố gắng đi, cuối cùng sẽ có thể đến nơi.

Khâu Thành nói,"Lời hắn nói, một nửa là thật, một nửa là giả, hắn chắc là chưa từng đến đây bao giờ, những vấn đề hắn hỏi đều có liên quan đến tình hình tường rào ở nơi này, nhưng mà con người cũng không tệ lắm."

Tường rào Lâm Nghi.

Lâm Phàm rời đi.

TRực tiếp nói cho hắn ta, tỷ tỷ mà ngươi nhận đã chết? Nghĩ đến ánh mắt tràn đầy hy vọng của A Phong, hắn cảm thấy nói thẳng ra như vậy thật sự có chút tàn nhẫn, càng hy vọng, kết quả càng tàn nhẫn.

Tuy rằng không hỏi ra được đối phương đến từ tường rào nào.

"Ta nên nói như thế nào đây?"

Một người trẻ tuổi: "Khâu ca, ta luôn cảm thấy một đêm này đều là hắn hỏi chúng ta, có phải có chút không thích hợp hay không?"

Nhưng quan hệ hữu nghị bước đầu đã thành lập.

Đã rất cao. ...

Dừng xe sát bên ngoài tường rào.

TRong tận thế có thể được đánh giá như vậy.

Tiến vào trong tường rào.

Lâm Phàm do dự, trầm tư, không biết nên nói với A Phong chuyện về Vương Vũ như thế nào.

"Ai, hắn đã không còn là đứa trẻ nữa rồi, có chuyện cần phải chấp nhận."

Chương Yên vô cùng vui mừng khi nghe thấy có thể tìm được tỷ tỷ của A Phong, nhưng rất nhanh, nụ cười của nàng đã thu lại,"Ai, vậy phải làm sao bây giờ, đã tìm được tỷ tỷ của hắn, nhưng đối phương lại không đến đón A Phong đi, rõ ràng là đã quên A Phong mất rồi, cái này..."

"Vậy có tìm được tỷ tỷ của A Phong không?"

"Ngươi nói ta nên nói chân tướng cho A Phong sao?" Lâm Phàm hỏi.

"Ngươi đã đến tường rào Thủ Đô rồi sao?"

Rất nhanh, đã đến chỗ A Phong rèn luyện thân thể.

Tìm được Chương Yên, Chương Yên nhìn thấy Lâm Phàm xuất hiện, tâm trạng rất tốt, mặt mũi tràn đầy tươi cười.

A Phong đang rèn luyện nghe thấy tiếng gọi, ngừng lại, khi nhìn thấy Lâm Phàm, vô cùng hưng phấn lao đến, tốc độ rất nhanh, giống như hận không thể lập tức xuất hiện trước mặt Lâm Phàm.

"A Phong." Chương Yên hô lên.

Xa xa đã thấy bên hông A phong buộc dây thừng, kéo một cái lốp xe to, chạy vòng tròn.

"Đến rồi."

Chương Yên trầm tư, chậm rãi nói,"Hay là nói cho hắn biết đi, không có hy vọng, nhưng ít ra có thể khiến A Phong hiểu ra, không phải tỷ tỷ của hắn không đến tìm hắn, mà là vì không có cách nào."

"Vậy A Phong đâu?" Lâm Phàm hỏi.

"Hắn đang rèn luyện thân thể, đi theo ta." Chương Yên dẫn đường, vừa đi vừa nói,"A Phong rất để ý đến tỷ tỷ này của hắn, vẫn luôn rèn luyện thân thể, trở nên mạnh hơn, hắn biết nguyên nhân chúng ta không cho hắn đi là vì quá yếu, cho nên muốn mạnh lên, chúng ta không còn lo lắng nữa, để cho hắn rời đi."

"Tìm được." Lâm Phàm nói.

Chết, chết rồi

"A..." Chương Yên há hốc miệng, biểu hiện rất kinh ngạc, thậm chí không dám tin chuyện sẽ xảy ra theo hướng này.

Lâm Phàm xua tay, vẻ mặt nghiêm túc nói,"KHông phải như vậy, tìm được thì tìm được, nhưng mà Vương Vũ đã chết rồi, chết hai năm rồi."

Không nhìn đến Chương Yên, chỉ vô cùng mong đợi đứng trước mặt Lâm Phàm.

"Ca, có tìm được tỷ ta không?"

Nhìn ánh mắt đây mong chờ của A Phong, Lâm Phàm gật đầu, giọng điệu bình tĩnh nói,"Tìm được."

"Vậy tỷ ta nói thế nào? Nàng có phải nói ta chờ thêm một chút, rất nhanh sẽ đến đón ta?" A Phong vô cùng chờ mong, vô cùng kích động.

Lâm Phàm muốn mở miệng, lại nhất thời không biết phải nói gì, vươn tay ra, vỗ vai A Phong,"A Phong, có chuyện không thể tránh được, ngươi không còn là đứa trẻ nữa."

Chương Yên đứng bên cạnh cảm thấy Lâm Phàm dẫn dắt chủ đề rất tốt.

Từ từ chậm rãi dẫn dắt, khiến A Phong hiểu ra hắn ra đã không còn là đứa trẻ nữa.

Đã đến lúc nên chấp nhận hiện thưc.

Nhưng mà tiếp theo... Nàng không ngờ Lâm Phàm lại nói thẳng ra như vậy.

"A?" A Phong không hiểu.

"Tỷ ngươi chết rồi."

Nên biết thì cuối cùng sẽ biết, đau dài không bằng đau ngắn.

Mặt A Phong đang đỏ dần dần trở nên trắng bệch, loại cái loại trắng bệch không có một tia máu nào.

"Không, không thể nào. ' A Phong lắp bắp nói, hắn ta tình nguyện nghe rằng, đã tìm thấy tỷ ngươi, nhưng tỷ ngươi bận rộn nhiều chuyện, có thể sẽ không đến đón ngươi, cũng không muốn nghe tin tức đã chết này.

"Ừm, đã hiểu."

Từ trong ánh mắt của Lâm đại ca, thấy được tin tức khẳng định.

Yết hầu của hắn ta lên xuống, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết nên nói gì, cuối cùng hắn ta chậm rãi cúi đầu, bàn tay đang siết chặt cũng dần dần buông lỏng.

"Tỷ ta chết như thế nào?"

"Học viện nói rằng là bị dị thú giết chết."

"Ta đã biết, cảm ơn ca."

Nói xong, A Phong quay người rời đi, đi rất chậm, giống như mất hồn.

Lâm Phàm nhìn bóng lưng hắn ta.

Hiểu được bây giờ trong lòng hắn ta đang rất đau, ai cũng không thể nào an ủi được, chỉ có thể để bản thân hắn ta tự chấp nhận, nghĩ thông suốt, lấy lại tinh thần.

Lâm Phàm nhìn Chương Yên nói,"Ta phải đi rồi, trông chừng đứa nhỏ cho kỹ."

Lâm Phàm không nói gì, ánh măt bình tĩnh nhìn A Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận