Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 101 - Nếu như các ngươi muốn cướp thì cứ việc nói thẳng, không cần nói nhảm.

"Đằng trước chính là tường rào Bảo Phong." Người lái xe nhắc nhở.

Tất cả mọi người đều cảnh giác.

Tường rào bị dị thú công phá, không ai biết được bên trong sẽ có nguy hiểm gì.

Lâm Phàm ngồi trên chiếc xe đi đầu tiên, thả chậm tốc độ lại, ba chiếc xe dần dần chạy vào trong khi không biết nguy hiểm sẽ xảy ra từ hướng nào, sau khi tường rào sụp đổ thì chỉ còn lại một con đường tiến vào trong, Lâm Phàm nhìn qua bức tường sụp đổ dày đặc, công trình bã đậu, khiến cho một cái tường rào bị hủy diệt, ngẫm lại thật đáng sợ.

Lâm Phàm mở cửa sổ trên trần xe, đứng thẳng lên, cẩn thận quan sát xung quanh.

Tuy rằng thực lực của hắn rất mạnh, nhưng có một đám người đi theo, hắn không dám khinh thường, phải chịu trách nhiệm với từng thành viên đi theo.

Hoàn cảnh xung quanh rất yên tĩnh, trừ tiếp lốp xe ma sát với mặt đường, không còn tiếng động nào khác, hắn không tận mắt nhìn thấy sau khi tường rào bị công phá có thảm cảnh như thế nào, nhưng trong đầu có thể hiện lên hình ảnh, tuyệt đối là vô cùng thê thảm.

Đến vị trí hầm trú ẩn.

Từng rương vật liệu được vận chuyển ra chất lên xe hàng, cái này khiến mỗi một thành viên đều nở nụ cười.

Quay đầu lại, bốn chiếc xe đang chạy về phía này.

Thần sắc Lâm Phàm bình tĩnh nhìn xung quanh, bất cứ gió thổi cỏ lay gì cũng không qua được mắt hắn.

Sau lưng lại truyền đến tiếng xe cộ chạy đến.

Lâm Phàm ngồi trên trần xe nói,"Ta ở chỗ này quan sát, các ngươi hành động đi."

Giờ phút này, những người sống sót trong trong những chiếc xe đang chạy đến cũng đã nhìn thấy đoàn xe của Lâm Phàm, rõ ràng hơi kinh ngạc.

Xe dừng lại.

Lâm Phàm nhíu mày, có người cũng đến tường rào Bảo Phong vơ vét đồ vật?

Đoàn người biết thời gian gấp rút, bây giờ nhìn có vẻ là an toàn, không có nghĩa sẽ luôn an toàn, đoàn người vội vàng đi vào trong hầm trú ẩn, vận chuyển một ít vật tư bên trong ra ngoài, trong đó có thiết bị chữa bệnh, có đồ ăn, có đủ loại thiết bị.

Trương Thành xuống xe, tiến lên nhập mật mã, thử mấy lần, cửa điện tử của hầm trú ẩn mới từ từ mở ra.

Mà ngay lúc này.

Nữ tử được gọi là Hồng tỷ nhíu chặt lông mày, rõ ràng cũng không ngờ được lại có người nhanh hơn bọn họ, nàng biết tường rào Bảo Phong bị dị thú công phá, cũng là do có mấy người sống sót ở chỗ này chạy đến tường rào Diêm Hải nói cho các nàng biết.

Rất nhanh, có người xách một rương đạn ra ngoài, súng đạn rất quý giá, tuy rằng đi ra ngoài săn giết dị thú rất ít khi dùng đến, nhưng mà khi bảo vệ tường rào, tác dụng rất lớn.

Theo Hồng tỷ thấy, đây chính là thời điểm phát tài.

Hắn đứng dậy, đứng trên trần xe nhìn xe đang chạy đến.

"Hồng tỷ, có người nhanh chân đến trước, đến sớm hơn chúng ta." Một người sống sót nói với một nữ tử.

Lâm Phàm lạnh nhạt nhìn qua, không nói gì.

Mà bọn người Lục Sơn đang vận chuyển đồ từ trong hầm trú ẩn ra nhìn thấy người xa lạ xuất hiện, cũng vội vàng thả đồ xuống, cả đám tụ lại, cảnh giác đánh giá người mới đến.

Lục Sơn nhìn về phía Lâm Phàm, ánh mắt Hồng tỷ cũng nhìn theo, không ngờ nam tử trẻ tuổi đang đứng trên trần xe kia chính là người phụ trách của đoàn người này,"Xin chào, ta tên là Lương Hồng, không biết bọn ta có thể..."

"Được."

"Nói hay không cũng không quan trọng, là chúng ta đến tường rào Bảo Phong trước, tất cả mọi thứ ở nơi này chính là của chúng ta, các ngươi đến chậm, đi đi."

"Đừng quản, qua xem một chút."

Một nam tử không vui đứng ra.

"Này, tiểu tử, sao ngươi lại dám nói chuyện với Hồng tỷ của chúng ta như thế."

Lâm Phàm không muốn nói gì nhiều với bọn họ, vật tư phong phú cũng đủ khiến người ta điên cuồng, nhìn như đang giao luu thân thiện, nhưng không ai dám cam đoan một giây sau có thể cầm đao đâm người hay không.

Rất nhanh, bốn chiếc xe dừng lại, cửa xe mở ra, một đám người từ trong xe bước xuống.

Đối phương còn chưa nói xong, đã bị Lâm Phàm cắt ngang.

"KHông thể." Lâm Phàm lạnh nhạt nói.

Lương Hồng kinh ngạc nói,"Ta còn chưa nói xong đâu."

Hồng tỷ nói,"Chúng ta là người của tường rào Diêm Hải, các ngươi ở tường rào nào?"

Hồng tỷ nói,"Bên các ngươi do ai phụ trách?"

KHông ngờ lúc trước ở trên xe còn nói đến tường rào Diêm Hải, ai ngờ được lúc này đã gặp mặt.

Lục Sơn nói,"Chúng ta ở tường rào Miếu Loan."

Khi nam tử này nói chuyện, Hồng tỷ đứng bên cạnh cũng không ngăn cản, mà chỉ lẳng lặng nhìn, ở trong tận thế chính là như vậy, nhanh chân đến trước không có nghĩa là tất cả mọi thứ đều là của đối phương, thế đạo như bây giờ, vật tư đối với bất cứ người nào mà nói cũng vô cùng quan trọng, thông tình đạt lý và nhún nhường, sẽ chỉ khiến bản thân sinh hoạt càng khó khăn hơn thôi.

Lâm Phàm nhìn chằm chằm nam tử vừa xuất hiện, rút đao bên hông ra, lưỡi đao tản ra ánh sáng.

"Nếu như các ngươi muốn cướp thì cứ việc nói thẳng, không cần phải nói nhảm."

"???"

Nữ tử được gọi là Hồng tỷ kia có chút hoang mang.

CHỉ như vậy thôi đã trực tiếp rút đao ra rồi?

Nàng thừa nhận người bên cạnh mình nói chuyện có chút lớn tiếng, ngôn ngữ có thể gọi là nghệ thuật, nguyên nhân chủ yếu chính là đang nói chuyện với nhau, không đồng ý cũng là bình thường, giọng điệu táo bạo chút cũng là bình thường, nhưng không cần thiết phải rút đao nhanh như vậy chứ.

Nam tử đứng ra nói chuyện giúp Hồng tỷ cũng bị kinh sợ.

Rút... Rút đao rồi?

Lâm Phàm vô cùng hài lòng với biểu hiện của bọn họ, đây cũng là hành động cố ý của hắn, dễ nói chuyện thì chính là dễ bắt nat, chỉ có rút đao ra mới có khí phách, mới có thể để cho bọn họ biết, nam nhân đứng trên trần xe này không dễ trêu.

ÁNh mắt Lâm Phàm nhìn chằm chằm bọn họ, chậm rãi nói,"Vật tư trong tường rào Bảo Phong, không liên quan gì đến các ngươi cả, ai dám thò tay ra, ta lập tức chặt tay người đó, nếu không tin, có thể thử một lần."
Bạn cần đăng nhập để bình luận