Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 357 - Ta hiểu rồi, bị người khác hiểu lầm rất khó chịu. (4)

Vị Giác Tỉnh giả niệm lực kia đứng trên phi hành khí, ánh mắt bình tĩnh nhìn bóng đen đã dần dần biến mất ở đằng xa.

Trong tai nghe vang lên tiếng nói.

"Có giết chết nó không."

"Không."

Trong tai nghe truyền đến tiếng hít thở dồn dập,"Ngươi không nên như vậy, nếu không cho dù là ta cũng không thể đỡ nổi cho ngươi."

"Ta biết rồi."

"Ngươi biết cái gì?"

"Ta biết rồi." Giọng điệu của Giác Tỉnh giả niệm lực không kiên nhẫn.

Thể chấy đã sớm vượt qua 200.

Nhìn không giống như đến săn giết dị thú, mà là đang tìm ai đó.

Hắn ở trong thành thị thủ đô thêm hai ngày, trong hai ngày này, hắn không ngừng tìm kiếm dị thú cấp năm, mà trong lúc đó, cũng gặp phải dị thú cấp sáu, gặp được cấp năm, cấp sáu đều sẽ ra tay giải quyết.

Chỉ là hắn phát hiện bên trong thành thị thủ đô xuất hiện rất nhiều người của tường rào Thủ Đô.

Nam tử lặng lặng đứng tại chỗ, cuối cùng thở dài, quay người, bay về phía đồng bạn.

Lúc này, hắn đứng trên mái tòa nhà, giang hai cánh tay, vặn eo bẻ cổ, một ngày mới lại bắt đầu, còn thiếu hai mươi điểm, hắn cảm thấy tiếp tục tìm kiếm, nếu như khó tìm thấy, vậy thì sẽ đổi sang chỗ khác.

Người bên kia không nói gì, chỉ là vừa nói câu này xong, cũng không nói gì nữa.

Hắn nghi ngờ rất có thể là tìm đám người bị hắn giết chết kia.

Hai ngày sau.

"Tự ngươi suy nghĩ cho kỹ."

Ban ngày tìm kiếm dị thú, săn giết dị thú, ban đêm tu luyện Minh Tưởng Pháp, tăng độ thuần thục, cuộc sống như vậy đối với hắn mà nói vẫn tương đối phong phú.

Mấy bóng người từ đằng xa đột ngột từ dưới mặt đất nhảy lên, giống như viên đạn, vững vàng xuất hiện trên mái nhà nơi Lâm Phàm đang đứng.

Đẳng cấp cũng đã đạt đến cấp năm (40/60)

Bốn người xa lạ.

Phải chạy, nhưng lại không nỡ dị thú ở nơi này.

Đột nhiên.

Dụng cụ?

"Mảnh, mảnh vỡ? Ta không có." Lâm Phàm kinh ngạc, rất hoang mang, ở trong mắt người khác, đây thật sự là không có, nhưng trong lòng Lâm Phàm, hắn khó có thể tưởng tượng được, làm sao đám gia hỏa này lại biết mảnh vỡ ở trong tay hắn.

Đương nhiên là không được.

"Các ngươi có việc gì?" Lâm Phàm rất bình tĩnh hỏi.

Một đòn này uy thế rất mạnh, tiếng nổ vang lên, cho dù là một bức tường cứng rắn, sợ cũng sẽ bị đá vỡ.

Người đến không tốt.

Phốc phốc!

Chỉ là một cây đao thôi.

Lâm Phàm chém một đao tới, mặt nam tử mặc âu phục lộ vẻ khinh thường, hắn ta là Giác Tỉnh giả, năng lực thức tỉnh chính là cường hóa kim loại, chỉ trong nháy mắt chân đã hóa thành kim loại, cứng rắn không gì sánh được, cho dù đạn bắn bom nổ cũng không thể giết chết hắn ta.

"Giao mảnh vỡ ra đây." Nam tử cầm đầu mặc âu phục màu đen, khóe mắt có vết sẹo, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Lâm Phàm, tựa như Lâm Phàm dám nói không giao, một giây sau sẽ ra tay đánh chết Lâm Phàm.

"Ta nghĩ đây là hiểu lầm." Lâm Phàm rút Lôi Kiếp sau lưng ra, mà theo hành động của hắn, bọn người kia lại nghĩ hắn định ra tay, bởi vậy, nam tử mặc âu phục nổi giận gầm lên, vọt về phía Lâm Phàm.

"Mẹ nó ngươi còn muốn ra tay, muốn chết..."

Nam tử mặc âu phục vọt đến, nhấc chân, quét ngang qua đầu Lâm Phàm.

"Mẹ nó, dụng cụ sẽ không lừa người, trong phạm vi này, chỉ có chỗ ngươi có dao động năng lượng của mảnh vỡ." Nam tử mặc âu phục tức giận nói,"Tốt nhất nên thành thật giao ra, nói vì sao mảnh vỡ lại ở trên người ngươi, nếu không ông đây sẽ bóp nát xương cốt toàn thân người."

Chỉ là hắn có thể thừa nhận sao?

Hóa ra năng lượng trong mảnh vỡ có dụng cụ có thể xác định được.

Đây cũng là chuyện Lâm Phàm không ngờ đến.

Nam tử mặc âu phục trừng mắt, trong tầm mất hắn ta, bắp chân của hắn ta hình đã đã chia lìa với thân thể của mình, ngay cả thời gian xung quanh dường như cùng trôi qua thật chậm, tất cả hình ảnh đều chậm chạp vô cùng.

Trơ mắt nhìn bắp chân rơi xuống đất.

"A... Chân của ta."

Nam tử mặc âu phục ôm miệng vết thương kêu thảm.

Ba vị đồng bạn khác khiếp sợ nhìn xem, chuyện gì xảy ra, chuyện này rốt cuộc là như thế nào.

Bọn hắn biết năng lực của nam tử mặc âu phục, làm sao lại bị chặt rơi bắp chân.

"Ta nói đây là hiểu lầm." Lâm Phàm chân thành nhìn nam tử mặc âu phục, chỉ vào Lôi Kiếp đã chém đứt bắp chân hắn ta,"Thành phần chế tạo đao này có mảnh vỡ, cái mà các ngươi dò tìm được, chắc hẳn là do cây đao này phát ra."

A?

A?

A?

Bọn hắn có chút hoang mang.

Nam tử mặc âu phục gầm thét,"Ngươi đã biết là hiểu lầm, vì sao còn chặt bắp chân của ta."

Lâm Phàm bất đắc dĩ nói,"Cái này không thể trách ta được, ngươi muốn đá bể đầu ta, ta nhất định phải có phản ứng, dù sao thì ngươi cũng không cho ta cơ hội giải thích."

Ba vị đồng bạn khác liếc nhìn nhau, trên mặt tươi cười.

Vội vàng đến, đỡ nam tử mặc âu phục dậy.

"Huynh đệ, không có gì, hiểu lầm, chúng ta theo lệnh của Mạc tam thiếu gia ra ngoài tìm mảnh vỡ, không ngờ lại tìm nhầm, nếu đã là hiểu lầm, vậy thì không sao, chúng ta đi trước."

Bọn hắn làm sao cũng không nhìn ra được thực lực của đối phương.

Quả thật là đáng sợ.

Nam tử mặc âu phục bị một đao chặt đứt, thực lực của đối phương đương nhiên không cần nói nhiều.

Nam tử mặc âu phục nghe thấy đồng bạn nói thế, vốn định nổi giận nói gì đó, lại bị đồng bạn nắm chặt bả vai, truyền một loại tín hiệu nào đó, bả vai của nam tử mặc âu phục bị bóp đến đau nhức, đột nhiên kịp phản ứng lại.

Đúng rồi, đối phương có thể một đao chặt đứt chân của hắn ta, thực lực nhất định mạnh hơn bọn hắn.

Cho dù nổi giận thì có thể làm được gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận