Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 141 - Vào giờ phút này, hắn đã là thần trong lòng tất cả mọi người. (5)

Đây là sự thay đổi về tâm tính.

Từ rất sớm trước đó, đã bắt đầu từ từ thay đổi.

Lâm Phàm đến phía sau đối phương, một cước giẫm lên, áp chế bất động.

"Đừng giết ta, ta là người của tường rào Hoài Phổ, ta là người của bọn hắn, ngươi giết ta, các ngươi sẽ bị trả thù."

Mặc cho đối phương kêu gào.

Lâm Phàm đều ghi nhớ tường rào Hoài Phổ ở trong lòng. .

Ừm... Tường rào này có chút tỳ vết.

Đột nhiên dùng sức.

Thi thể của người chết sẽ được dùng làm phân bón.

Còn về thủ đoạn Lâm Phàm vừa bạo sát mấy người vừa rồi, trong lòng bọn họ chẳng có chút suy nghĩ gì cả, đây là đang bảo vệ chúng ta, Lâm Phàm càng mạnh, chúng ta càng an toàn.

"Mọi người hành động đi, dọn dẹp hiện trường một chút, thu dọn thi thể của những người hy sinh thật tôt."

Mọi người bắt đầu lu bù với công việc.

Lâm Phàm xoay người, vừa cười vừa nói.

Hai mắt Tiểu Hi Vọng tỏa sáng như hai ngôi sao nhỏ.

Một cước giẫm nát lưng đối phương, tiếng xương vỡ vụn vô cùng chói tai.

An toàn đáng tin, không hoảng sợ, chỉ có sùng bái.

Chu Thế Thừa lấy lại tinh thần, thân thể hơi run rẩy, không nhiều lời, cũng không suy nghĩ nhiều.

"Lão Chu, thanh lý hiện trường đi, thịt dị thú đủ cho chúng ta dùng rồi."

Nhưng những người này vì bảo vệ tường rào mà chết, dùng làm phân bón thì chắc chắn là không được, đến lúc đó có thể nhờ Lâm Phàm hỏa táng.

Lâm Phàm vô cùng bất đắc dĩ nhìn về phía lão Vương, nói đừng để bạn nhỏ nhìn thấy, bây giờ đã bị nhìn thấy rồi, nhất định sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của hắn.

Dựa theo tập tục lúc trước của tường rào.

"Ừm ừm."

"Thúc thúc, ngươi thật lợi hại."

"Thấy rồi?"

Đám người Lâm Phàm, Chu Thế Thừa, Lục Sơn, Diêu Tuyết đang ở chỗ này chờ tin tức.

"Ừm ừm..." Tiểu Hi Vọng điên cuồng gật đầu.

Bất kể nói như thế nào.

"KHông phải đâu, bọn hắn là bại hoại." Trên gương mặt non nớt của Tiểu Hi Vọng lộ ra vẻ nghiêm túc.

Chu Thế Thừa gật đầu, tán đồng lời Lâm Phàm nói, sau đó dường như nghĩ đến cái gì đó,"Các vị, ta có một chuyện cần tuyên bố."

"Có phải cảm thấy rất đáng sợ không?"

Hả?

ĐỐi mặt với ánh mắt khó hiểu của mọi người, Chu Thế Thừa chậm rãi nói,"Ta quyết định giao chức vị người quản lý tường rào lại cho Lâm Phàm."

Đám người lập tức nhìn về phía Chu Thế Thừa.

Lâm Phàm xoa đầu nàng, cười nói,"Không sai, bọn hắn đều là bại hoại, Lâm thúc thúc của ngươi chính là người tốt."

Tường rào Hưng Dương và tường rào Diêm Hải, đều là khiên phòng vệ tự nhiên của tường rào Miếu Loan, một khi bọn hắn không chống đỡ được, hắn ta thật sự lo lắng những dị thú kia sẽ quay lại tiến công tường rào Miếu Loan một lần nữa.

Lâm Phàm nói,"Bây giờ chúng ta không thể làm gì được cả, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi."

Nếu để cho các tường rào khác đang bị dị thú tiến công biết cuộc chống cự của tường rào Miếu Loan đã kết thúc, tuyệt đối sẽ trợn mắt há hốc mồm, mẹ nó cái này kết thúc cũng quá nhanh rồi. Bọn họ vẫn còn đang đối đầu với dị thú.

Tường trong, bên trong hầm trú ẩn.

Hắn ta rất hy vọng bên kia có thể ngăn cản được.

"Ai, cũng không biết tình hình của bọn hắn thế nào." Chu Thế Thừa lo lắng nói.

Chu Thế Thừa dùng điện đài vô tuyến phát tin tức cho tường rào Hưng Dương, hỏi thăm tình hình của đối phương, có phải đã ngăn cản được dị thú triều tiến công rồi hay không, nhưng đã lâu cũng không có câu trả lời.

Lâm Phàm đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nói,"Lão Chu, ngươi có nhầm không vây, vị trí chưởng quỹ cũng không thể nào dễ dàng vứt bỏ như vậy đâu."

Hắn thật sự không ngỡ đến chuyện lão Chu thế mà muốn giao quyền quản lý tường rào cho hắn.

Nói thật.

Về phương diện này hắn không hứng thú gì lắm.

Nói đơn giản chút thì chính là, tường rào giống như một quốc gia, người quản lý chính là hoàng đế, chuyện cần phải giải quyết chồng chất như núi, có thể đè chết người, trừ khi đầu bị úng nước, nếu không thật sự không có ai tình nguyện chủ động gánh vác. Đơn giản chút đi.

Chu Thế Thừa xua tay nói,"Ta quản lý tường rào Miếu Loan cho đến bây giờ đã rất nhiều năm, cho đến nay vẫn không có gì thay đổi, ta cảm thấy năng lực và cách quản lý của ta có vấn đề, cho nên ta nghĩ, nếu như tường rào chúng ta đổi một người quản lý mới, có lẽ sẽ có phát triển khác biệt, các ngươi nghĩ thế nào?"

Đây là suy nghĩ chân thật của hắn ta, tuyệt đối không phải đang thử.

Tường rào Miếu Loan bọn hắn có quy củ, ở trong tận thế này thì đây là chuyện rất khó có được, có người quản lý tường rào khi nắm được quyền lợi trong tay, thì lại sợ người khác nhúng chàm, cho nên nhất định sẽ thăm dò, đợi có cá mắc câu.

Lục Sơn vuốt cằm nói,"Ta đồng ý, nếu như người quản lý tường rào đổi thành Lâm Phàm, ta nghĩ sẽ thay đổi rất lớn so với trước kia."

Người đầu tiên mở miệng chính là Lục Sơn.

Lâm Phàm đã từng nói với hắn ta, muốn mời hắn ta vào tổ đội, nếu như thật sự tổ đội với nhau, vậy thì sau này chính là người của mình.

Bởi vậy, khi Chu Thế Thừa muốn tặng vị trí người quản lý cho Lâm Phàm, hắn ta đương nhiên là người thứ nhất đồng ý.

Những người khác nhìn về phía Lâm Phàm.

Trong đầu hiện lên hình ảnh Lâm Phàm bạo sát dị thú.

Mạnh.

Đúng là quá mạnh.

Nếu như tường rào Miếu Loan có thể có hắn tọa trấn, như vậy đương nhiên sẽ càng thêm an toàn.

"Ta tán thành."

"Ta cũng tán thành."

Tất cả mọi người gật đầu đồng ý.

Lâm Phàm trợn trắng mắt, đứng lên nói,"Ta đã nhận được sự tin tưởng của mọi người, ta hiểu ý của lão Chu, chính là muốn đổi người, thay đổi sách lược, hy vọng tường rào Miếu Loan có thể có phát triển mới, nhưng mà con người ta tuổi còn trẻ, phần lớn thời gian đều là ở bên ngoài đi dạo, bởi vậy, ta cho rằng lão Chu vẫn có thể tiếp tục quản lý tường rào, còn con đường phát triển và quyết sách quan trọng của tường rào, ta có thể đưa ra, cuối cùng áp dụng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận