Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 240 - Lạt Điều: ta vẫn là bảo bảo mà. (5)

Hàn Minh nói,"Lâm ca, bọn hắn trở về, nhưng tình hình của Lục Sơn rất nguy hiểm, sắp chết rồi."

"Cái gì?"

Lâm Phàm nghe vậy, sắc mặt đại biến, Lục Sơn là người đầu tiên hắn gặp được khi vừa đến tận thế này, có ơn với hắn, bây giờ nghe Lục Sơn sắp chết, khiến hắn rất lo lắng.

Một đường phi nước đại, đi đến tường ngoài.

Rất nhanh, chỉ trong chớp mắt, đã đến tường ngoài, từ xa xa đã nghe được tiếng khóc của Lục Dĩnh.

"Lâm ca đến." Trần Quân hô lên.

Đám người tránh ra.

Lục Sơn nằm trên cáng cứu thương, phần bụng lủng một lỗ máu, tuy rằng đã băng bó lại, nhưng máu tươi vẫn đang tràn ra ngoài, nhuộm đỏ băng vải, Lục Dĩnh quỳ gối bên cáng cứu thương, kéo tay ca ca, mặt đầy nước mắt.

Lục Sơn thân là nam nhân chủ động tiến lên nói chuyện với bọn họ, chỉ muốn nói chuyện một chút, tránh nảy sinh xung đột, dù sao đối phương cũng không ít người, chẳng qua là khi Lục Sơn đến trước mặt nam tử nhuộm tóc đỏ này, lại bị đối phương một kích đánh xuyên qua bụng, tình hình lúc đó khiến mọi người kinh hãi.

Lâm Phàm biết được tình hình cụ thể, sắc mặt âm trầm như nước, hô hấp dồn dập, rõ ràng rất tức giận.

Ai có thể ngờ đến, trong đội ngũ của tường rào Liên Cảng, có một nam tử nhìn thấy xe bọn hắn đầy xác dị thú, lập tức nghĩ đến chuyện không làm mà hưởng, chủ động tiến lên khiêu khích, muốn bọn hắn giao xác dị thú trên xe cho bọn họ.

Chỉ nói một câu thật có lỗi, sau đó dẫn đội ngũ rời đi.

Bọn hắn đang săn giết dị thú ở cảng Trần gia, vốn dĩ mọi chuyện đều tốt, nhưng người nào có thể nghĩ được lại gắp phải đội ngũ của tường rào Liên Cảng.

"Lâm Phàm, chờ chút..." Lục Sơn chậm rãi vươn tay ra.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Lâm Phàm nhìn về phía Lương Hồng.

"Nhanh đến phòng chữa bệnh, cứu người."

Lúc đó hai bên nước sông không phạm nước giếng, không liên hệ gì với nhau, cứ rời đi đúng như bình thường.

Vẻ mặt Lương Hồng hổ thẹn, nói lại mọi chuyện đã xảy ra.

Mà vào lúc này, một Giác Tỉnh giả cấp bốn trong đội ngũ của tường rào Liên Cảng mở miệng, quát nam tử tóc đỏ kia.

Lục Sơn yếu ớt nói,"Không cứu được, tình huống của ta thế nào ta tự biết, vết thương quá nặng rồi, ta không được, chỉ hy vọng sau này ngươi có thể quan tâm chăm sóc muội muội của ta, ta chỉ có một người thân là nàng, đừng để nàng đi báo thù, đồng ý với ta, có được không?"

Gặp phải tình huống này, bọn hắn đương nhiên không đồng ý.

Lời này nói đứt quãng, vô cùng gian nan, Lục Sơn vẫn luôn dựa vào một tia ý chí mà kiên trì đến bây giờ.

Bây giờ hô hấp của Lục Sơn càng ngày càng yếu, từ chỗ kia chống đỡ cho đến nơi này, hoàn toàn là vì tố chất thân thể Liệp Sát giả của hắn ta mạnh mẽ, nhưng cho dù tố chất thân thể có mạnh mẽ, đối mặt với vết thương to lớn như vậy, cũng bất lực.

Lâm Phàm nắm lấy tay Lục Sơn,"Đừng nói chuyện, không sao đâu, nhất định có thể khôi phục lại."

Lục Dĩnh khóc lóc, cả người sắp sụp đổ, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, toàn bộ bầu trời đều sụp xuống, tứ chi phát run, loại cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế kia, sắp xé nát thân thể nàng.

Lục Sơn mỉm cười, nhìn Lục Dĩnh ở bên cạnh, ánh mắt không di chuyển, chỉ muốn vào thời khắc cuối cùng này, nhìn muội muội của mình.

Hắn ta nghĩ đến lúc làm việc, cha mẹ qua đời, một mình chăm sóc muội muội, mỗi ngày tan làm đều kéo thân thể mệt mỏi trở về, nhìn thấy muội muội vui vẻ chạy về phía hắn ta, hô lên ca ca, mệt mỏi trên người lập tức không còn nữa, cùng muội muội xem ti vi.

Cho nên hắn ta chỉ có thể kiên trì về đến nơi này, nói ra lời thỉnh cầu như vậy với Lâm Phàm, hắn ta biết Lâm Phàm đáng tin, chỉ cần hắn đồng ý, thì nhất định có thể trông chừng muội muội của mình.

Lúc này.

Lục Sơn biết tính cách của muội muội, tuyệt đối sẽ đi báo thù.

Lạt Điều ngẩng đầu nhìn Lục Sơn đang suy yếu đến cực hạn, sắp chết, lại xoay đầu qua, nhìn vẻ mặt vô cùng đau buồn, nghiêm trọng của người chăn nuôi.

Sự xuất hiện của nó cũng không khiến mọi người kinh ngạc. Bởi vì chuyện của Lục Sơn, bọn hắn không còn chú ý đến chuyện gì khác.

Lạt Điều đang ngủ trong ngực Lâm Phàm, cảm ứng được trái tim của người chăn nuôi đập rất nhanh, sau đó giãy giụa thân thể, quấn trên trên cánh tay của người chăn nuôi.

"Được." Lâm Phàm nắm chặt tay Lục Sơn, gật đầu.

Đây đều là những hồi ức tốt đẹp nhất của Lục Sơn.

Tuy rằng có chút cay đắng.

Nhưng có người thân ở bên cạnh làm bạn, hắn ta cũng không thấy cô đơn.

"Ca, ca, ngươi đừng bỏ ta lại, ta chỉ có một người thân là ngươi."

Hắn ta nhớ đến lúc đi học, muội muội vừa mới học đi, nhìn thấy hắn ta về nhà, sẽ lập tức y y a a chạy đến chỗ hắn ta, ôm lấy chân hắn ta, muốn ôm một cái.

Trong đầu sẽ xuất hiện những chuyện tốt đẹp từng xảy ra.

Nghe nói khi người ta sắp chết.

Nghiêng đầu, suy nghĩ, người chăn nuôi không muốn đối phương chết sao?

Nghĩ đến đây, Lạt Điều cảm thấy mình nên giúp người chăn nuôi làm vài chuyện.

Sau đó chỉ thấy Lạt Điều ngẩng đầu lên, nhìn Lục Sơn đang nằm trên cáng cứu thương, trong đôi mắt đậu xanh lóe lên tia sáng, trên cái đầu tròn trịa bao phủ một vòng ánh sáng màu xanh lục, ánh sáng dần dần ngưng tụ lại.

Lâm Phàm nhìn thấy tình hình như vậy, khiếp sợ nhìn Lạt Điều, hắn không biết Lạt Điều muốn làm gì.

Ngay khi hắn đang nghi ngờ.

Ánh sáng màu xanh lục trên đầu Lạt Điều, ngưng tụ thành một cái cây, đây là một gốc cây có một chiếc lá, trong cái nhìn của mọi người, chiếc lá duy nhất kia rụng xuống, như bị gió cuốn đi, chậm rãi bay xuống đến miệng vết thương ở phần bụng Lục Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận