Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 327 - Biểu hiện của ta chẳng có vấn đề gì cả. (4)

Chỉ là bây giờ hắn còn chưa thể khống chế được năng lực này.

Nhiều nhất chỉ là có thể thấy được bộ dáng đại khái, mơ mơ hồ hồ.

Cho dù là như vậy, đối với Lâm Phàm mà nói đấy cũng là một loại tiến bộ kinh người.

Ít nhất.

Hắn biết con đường mình đi là đúng.

Giai đoạn thứ nhất của Luyện Thần bắt đầu, sẽ từ từ khống chế được những năng lực mà trước kia không thể khống chế.

Một đêm trôi qua, trời dần dần sáng lên, xem lại tiến triển, độ thuần thuận của cảnh giới Luyện Thần đã tăng lên 1,5%, tốc độ đã nhanh hơn lúc trước rất nhiều.

Sau khi rửa mặt một chút, cùng ăn điểm tâm sáng với mấy người lão Vương.

Lâm Phàm sờ đầu Tiểu Hi Vọng, vẻ mặt tươi cười, thật sự là đứa trẻ ngoan nghe lời, không thể không nói, lão Vương đã từng rất khổ cực, nhưng về phương diện dạy dỗ con nhỏ, vẫn dạy bảo được đứa trẻ giữ vững nhân tính.

Lão Chu biết được ý nghĩ của Lâm Phàm, tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc,"Cái tường rào Thủ Đô này rất xa, gần 1000 cây số đấy."

Chớ tiết kiệm giúp ông trời.

"Ngươi muốn đến tường rào Thủ Đô?"

Nếu ông trời đã thưởng bát cơm cho Tiểu Hi Vọng.

Lâm Phàm nói,"Không có việc gì, ta muốn tận mắt nhìn tình hình của tường rào Thủ Đô, tường rào cỡ lớn chân chính rốt cuộc là như thế nào, nói thật, ta nghĩ chắc hẳn có thứ đáng để chúng ta học tập."

"Tiểu Hi Vọng, nhớ lời thúc thúc nói, nhất định phải dùng nhiều huyết tinh, còn nữa, khi không có chuyện gì làm, nhất định phải cố gắng tu luyện thuật thổ nạp, gặp được bất cứ vấn đề gì không hiểu, có thể hỏi ba ba ngươi, nếu như có thúc thúc ở đây, ngươi có thể hỏi ta."

Đường xá quá xa xôi.

Vậy thì phải ăn thật khỏe.

Lâm Phàm rất xem trọng năng lực của Tiểu Hi Vọng.

Hắn để Lạt Điều ở lại bên cạnh Tiểu Hi Vọng, vì đề phòng chuyện ngoài ý muốn. ...

"Kim Lăng quá gần, không có cảm giác chờ mong."

"Ừm, ta biết, ta nhất định nghe Lâm thúc thúc." Tiểu Hi Vọng nói.

"..."

Hơn nữa nếu như ra khỏi tỉnh này, nguy hiểm bên ngoài sẽ gia tăng gấp bội.

"Vậy ngươi có thể đi Kim Lăng mà."

Thứ đồ chơi này hoàn toàn không thiếu.

Lâm Phàm trực tiếp từ chối, chỉ có hắn cầm huyết tinh về tường rào, không có chuyện lấy huyết tinh đi ra ngoài.

Có lực gió, có xúc cảm không tệ.

"Được rồi, nếu muốn đi, vậy thì cầm theo một chút huyết tinh, dù sao thì ra bên ngoài, huyết tinh là đồng tiền mạnh nhất."

Bây giờ hắn chuẩn bị đến tường rào Hoài Phổ một chuyến.

Lão Chu biết chuyện mà Lâm Phàm đã xác định, nhất định sẽ không thay đổi.

Bất kể nói thế nào, tường rào Hoài Phổ và tường rào Miếu Loan khá gần nhau, nói là hàng xóm cũng không đủ.

KHông có ý gì khác, chỉ là muốn đi xem.

Hắn và người trong cái tường rào này cũng không có mâu thuẫn gì lớn, chỉ là đã từng gặp được những người sống sót từ trong tường rào Hoài Phổ chạy ra ngoài, nghe thấy có chuyện có quái vật xuất hiện trong tường rào Hoài Phổ.

"Không cần cầm theo."

Đến tường rào Thủ Đô cũng không có việc gì, chỉ là muốn tận mắt nhìn thấy hoàn cảnh của tường rào mạnh nhất một chút rốt cuộc như thế nào, xuyên qua thế giới này, hắn vẫn là con ếch ngồi dưới đáy giếng, tầm mắt vẫn phải vừa tìm tòi, vừa phát triển.

Xe chạy rất nhanh, phong cảnh xung quanh không có gì đẹp mắt, một mình đi đường, quảng đường này đương nhiên rất nhàm chán.

Lấy địa đồ ra, nhìn kỹ, đường xá khá xa xôi, huống hồ còn chưa quen cuộc sống nơi này, không có địa đồ chỉ dẫn thì có thể sẽ chạy sai chỗ, vừa lái xe, vừa nhìn địa đồ, loại hành vi này ác liệt đến mức nào, nếu như trong thời kỳ hòa bình, sẽ rát dễ xảy ra tai nạn xe cộ.

Dị thú trên đường rất nhiều.

Một tay lái xe, một tay đặt trên cửa sổ, lòng bàn tay hứng gió, mở năm ngón tay ra, muốn bắt lấy luồng gió lướt qua.

Rời khỏi tường rào Miếu Loan, lái một chiếc xe con bình thường, xe Pickup màu đen không thể nào bỏ được, đó là chiếc xe sang trọng, hắn rất quý trọng.

Lão Chu:...

Sau một hồi, dến bên ngoài tường rào Hoài Phổ, ngừng xe lại, nếu như mình đi chiếc xe Pickup màu đen, nhất định không thể dừng ở chỗ này được, còn chiếc xe cũ nát này, không quan trọng, hoàn toàn không đặt ở trong lòng.

Khi hắn xuất hiện, một vài người sống sót của tường rào Hoài Phổ lập tức nhìn sang, ánh mắt tụ trên người Lâm Phàm, sau đó xì xào bàn tán với người bên cạnh, nói thứ gì đó.

Có người biết ta là ai.

Nhận ra những ánh mắt này, Lâm Phàm thầm nói trong lòng.

Nhưng mà cái này cũng không quan trọng.

Biết cũng là chuyện tất nhiên.

Dù hắn đã cố gắng che giấu bản thân, khiến biểu hiện của mình vô cùng kín tiếng.

Nhưng nam nhân có phong cách giống như ta, cho dù ở nơi nào, cũng giống như đom đóm trong bóng đêm, vẫn tươi sáng như vậy, xuất chúng đến thế.

KHông thể che giấu được.

Đứng trên tường thành, thu hết mọi thứ vào trong tầm mắt, hoàn cảnh sinh hoạt bình thường, không phát hiện ra có chỗ nào kỳ quái.

Hắn đi về phía bậc thang.

Sau khi hắn đi.

Đám người biết Lâm Phàm đang bàn luận xôn xao.

"Là hắn, chính là hắn."

"Hắn là ai?"

"Chính là gia hỏa đã cướp đi chiếc xe yêu quý của Diêm La."

"A, hắn còn dám xuát hiện?"

"Nói nhảm, Diễm La cũng không biết đã biến mất ở nơi nào rồi, người ta dựa vào đâu mà không dám xuất hiện, theo ta thấy, Diêm La nhất định đã bị đối phương giết chết rồi."

"Vậy hắn đến đây làm gì?"

"KHông biết, dù sao cũng không liên quan gì đến chúng ta."

Uy danh của Lâm Phàm ở trong phạm vi nhỏ này vẫn tương đối nổi danh, nhất là trải qua chuyện mảnh vỡ, ai cũng đều biết đến người quản lý của tường rào Miếu Loan là một kẻ hung ác, có thể trong đông đảo cường giả cướp đi mảnh vỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận