Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 284 - Lạt Điều là đại ca, ta là đại đại ca... (5)

Lâm Phàm biết dị thú tinh tinh dường như đã cảm nhận được điều gì đó, nhìn các tiểu đệ bị hắn tùy ý giết chết, gào rống lên giận dữ, đến mức dường như những con dị thú cấp bốn kia đã nhận được tin tức, không còn xuất hiện trước mặt hắn nữa.

Nhảy đến mái nhà của một tòa nhà.

Hắn không còn tiếp tục chạy trốn nữa.

Mà dừng chân lại, ánh mắt lạnh lẽo, giận dữ hét lên,"Mẹ nó dừng lại hết cho ta."

Tiếng như kinh lôi, uy thế kinh người.

Dị thú tinh tinh ngây người, đứng im tại chỗ nhìn Lâm Phàm chăm chú.

Những người sống sót theo dõi cũng vô cùng kinh ngạc, sao, chạy không nổi nữa rồi, chuẩn bị giao mảnh vỡ ra sao?

"Dị thú tinh tinh, ta biết ngươi có thể nghe hiểu lời nói của ta, ngươi đuổi theo ta, ta có thể hiểu được, nhưng bây giờ ta không nói với ngươi, ta muốn nói với bọn hắn." Lâm Phàm nói với dị thú tinh tinh xong thì quay sang nhìn người sống sót ở bốn phía."Đám gia hỏa các ngươi đuổi đến bây giờ, có phải cảm thấy ta chính là thịt cá trên thớt gỗ, sẽ bị các ngươi giết chết bất cứ lúc nào không?"

Tất cả mọi người đều muốn mảnh vỡ.

Sau khi hắn ta ném mảnh vỡ đi, bảo toàn được mạng nhỏ, chỉ là hắn ta vẫn không rời đi, hy sinh lớn như vậy, sao có thể bỏ qua như thế được chứ, hắn ta còn muốn cố gắng thêm nữa, cho dù như thế nào, cũng muốn cướp được mảnh vỡ.

"Đúng, giao ra, ngươi an toàn rời đi."

Trong đám người, Tô Bằng siết chặt tay thành nắm đấm, hai mắt đỏ bừng, hằn lên tia máu, trong lòng kêu gào, ta, mảnh vỡ là của ta.

Tuyệt vọng. Thật sự tuyệt vọng.

"Mảnh vỡ, là của ta."

Hắn tiêu diệt năm thành viên của tổ chức Tạo Thần, nhưng cái này cũng chỉ mới tiêu diệt một phần nhỏ mà thôi, trừ tổ chức Tạo Thần ra, còn có cao thủ khác.

Lúc này, một người sống sót hành động, thân thể của hắn ta biến mất trong hư không, hóa thành bóng đen dung nhập vào mặt đất, giống như một bóng ma, nhanh chóng di chuyển, đến góc tường tòa nhà, thuận thế leo lên, lặng yên không một tiếng động.

Một nam tử cao giọng nói,"Này, ngươi giao mảnh vỡ cho ta, ta đảm bảo ngươi có thể an toàn rời khỏi đây, tình hình bây giờ của ngươi chỉ sợ cũng đã là nỏ mạnh hết đà rồi, con dị thú này rất kinh khủng, ngươi hiểu rõ hơn ai khác, với tốc độ của ngươi mà muốn cắt đuôi được nó, đúng là nằm mơ, người trẻ tuổi, mảnh vỡ này ngươi không giữ được đâu."

Lúc này, tình hình của Lâm Phàm trong mắt bọn hắn, chính là thằng hề thở hổn hển đã bị bức đến đường cùng.

ĐỐi với bọn hắn mà nói, sau khi có được mảnh vỡ rồi có thể an toàn rời đi hay không không quan trọng, quan trọng là phải lấy được mảnh vỡ trước đã.

Chỉ là ngay khi hắn ta cho rằng mình có thể thành công, một bàn tay vươn tới, lạch cạch một tiếng, bốp cổ hắn ta, một ngọn lửa từ bàn tay bộc phát ra, chỉ trong nháy mắt đã bao trùm hắn ta.

"Ngươi ở trong tận thế sinh sống đến bây giờ cũng không dễ dàng, còn có một cuộc sống tươi đẹp, không cần thiết vì một mảnh vỡ mà chơi chết chính mình."

"A..."

Rất nhanh, hắn ta đã xuất hiện bên cạnh Lâm Phàm, cái bóng đen hóa thành hình người, nắm đao, lộ ra nụ cười lạnh, đâm từ sau lưng Lâm Phàm.

Năng lực hắn ta thức tỉnh là năng lực bóng, im hơi lặng tiếng, giết người trong vô hình.

Tên tiểu tử này vừa nói gì vậy?

Sau khi hắn nói ra lời này, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều hoài nghi mình đã nghe nhầm.

"Bảo chúng ta biến đi, tiểu tử ngươi cũng lớn gan thật đó."

Lâm Phàm không thèm nhìn, mở miệng nói,"Mẹ nó im miệng cả đi, bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội, lập tức biến mất khỏi mắt ta, nếu như các ngươi còn muốn đi theo, muốn làm chim sẻ, vậy ta sẽ không để ý mà cho các ngươi làm một con chim sẻ chết."

Ai lại bị một câu nói của Lâm Phàm dọa lui chứ.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

"Được, những gì nên nói đều đã nói, nếu đã như vậy, đừng trách ta."

Nhưng mà bọn hắn đã nhìn thấy tên gia hỏa ăn trộm gà kia chị thiêu đốt thành tro tàn, đương nhiên cũng biết tiểu tử này có năng lực

Thật sự bị dọa chạy, còn muốn lăn lộn nữa hay không.

Hất văng dị thú tinh tinh cũng không phải chuyện cần làm trước mắt, mà nhất định phải đuổi đám gia hỏa kia đi.

"Buồn cười, cả đời này ông đây trừ thời gian đầu khi tận thế bộc phát bị dọa sợ, sau này vẫn chưa từng ngốc đâu."

Bọn hắn không hề xem trọng lời Lâm Phàm nói.

Ở đây đều là người sĩ diện.

Nói gì thế?

"Này, tiểu tử ngươi có phải đã bị đuổi choáng váng rồi không, có cần suy nghĩ lại thật kỹ, ngươi đang nói gì không?"

Từng tiếng cười khinh thường vang lên.

"Ha ha ha..."

Lâm Phàm nắm chuôi đao, lửa bùng lên, phịch một tiếng, hai đầu gối phát lực, lực lượng khổng lồ lan ra, mái nhà nứt vỡ, hóa thành một tàn ảnh phóng về phía đám người sống sót.

"Ông đây không chạy cũng phải chém chết các ngươi."

Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, mục tiêu lựa chọn đầu tiên chính là tên khá càn rỡ kia.

Dị thú tinh tinh thấy Lâm Phàm hành động, nó cũng động.

Đám người sống sót sống sót kinh ngạc, vẻ mặt khiếp sợ.

Không ngờ tiểu tử này thật sự mẹ nó ra tay.

"Tiểu tử, ngươi muốn chết."

Một vị tráng hán phát hiện ra mục tiêu của Lâm Phàm là hắn ta, tức giận gầm lên, trực tiếp ra tay, phải khiến cho đối phương thấy rõ hắn ta lợi hại như thế nào

Trực tiếp vung búa lên đánh tới.

Lực lượng va chạm, một làn sóng xung kích cực mạnh khuếch tán.

Sắc mặt tráng hán đại biến, thân thể nghiêng sau, búa trong tay bị đánh vỡ, trong lòng kinh hô, lực lượng của đối phương vì sao lại đáng sợ như vậy, đáng tiếc, hắn ta chỉ chấn kinh trong chốc lát mà thôi. Tất cả đều không còn kịp rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận