Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 403 - Ngươi biết loại người nào sẽ nhanh chết không.

Hắn gọi Lê Bạch, Lương Hồng và lão Chu đến.

"Đám người kia có vấn đề gì à?" Lão Chu vẫn tương đối để ý đến tường rào, hắn ta tuyệt đối không cho phép bất cứ nguy hiểm tiềm ẩn nào tồn tại, tường rào phát triển được cho đến bây giờ cũng không dễ dàng gì.

Lê Bạch và Lương Hồng yên lặng nghe, biết có một nhóm người sống sót gia nhập.

Trước kia khi có người sống sót gia nhập, Lâm Phàm chưa từng từ chối, bây giờ lại gọi bọn hắn đến, xem ra là có vấn đề.

"Không phải, các ngươi đã từng nghe nói sau tận thế, có ai có con mắt biến thành màu đỏ chưa?" Lâm Phàm hỏi.

Sau khi nghe thấy vậy.

Lê Bạch lắc đầu nói,"Chưa từng nghe thấy."

Vẻ mặt lão Chu nghiêm túc, trầm tư, suy nghĩ rất nhiều, nhưng đều chưa từng nhìn thấy,"Chưa từng thấy."

Sau đó hắn rời khỏi đây, đi đến nơi ở đã sắp xếp cho Lăng Thanh, Lăng Thanh là Giác Tỉnh giả cấp bốn, thực lực không yếu, cường giả có thể sống sót ở tỉnh ngoài khá nhiều, trước kia Lê Bạch muốn đột phá lên cấp bốn, cũng không biết khó khăn như thế nào.

"Nơi này tạm được." Lâm Phàm tươi cười đến chào hỏi.

"Ừm."

Quả nhiên, sau khi rời khỏi thôn tân thủ, tự cho rằng thực lực không tệ, nhưng trong mắt người khác, cũng chỉ như vậy mà thôi.

"Không, khi đứa bé kia nhìn ta bằng con mắt đỏ kia, ta có thể cảm nhận được tinh thần chấn động, đây không phải là vì con mắt sung huyết mà tạo thành." Lâm Phàm nói.

Nàng không chọn sai, cũng tin tưởng lời Hoàng Hải nói.

Lương Hồng bên cạnh nói,"Có phải là vì mắt của đứa bé này từng bị thương, khiến cho con mắt bị sung huyết, không được chữa trị kịp thời, cuối cùng gây ra tình huống như vậy?"

Nơi này không chỉ một mình Lăng Thanh ở lại, mà ở cùng với ba người sống sót nữ khác, đồng thời bé gái Tiểu Ái kia cũng đi theo bên cạnh Lăng Thanh.

Lê Bạch nói,"Ta cảm thấy suy đoán như vậy, còn không bằng ta gọi nữ nhân đã dẫn theo những người kia đến hỏi, nếu như nàng không nói, rất có thể là đang giở trò quỷ, nếu như nàng nói thì cũng có thể an tâm."

Quả nhiên, nữ nhân luôn muốn phân tích theo góc độ khoa học.

Nhưng khu vực tỉnh ngoài, cấp bốn không phải là hiếm gặp.

Lúc này, trong phòng khách chỉ còn lại hai người Lăng Thanh và Lâm Phàm.

Lâm Phàm ngẫm nghĩ, cũng chỉ có thể như vậy.

Lâm Phàm không mở miệng, không khí chợt trở nên yên tĩnh, Lăng Thanh chủ động mở miệng nói,"Quản lý Lâm, ngươi đến đây là vì chuyện của Tiểu Ái nhỉ."

"Quản lý Lâm, cảm ơn ngươi đã sắp xếp, chúng ta rất hài lòng." Lăng Thanh chủ động nghênh đón, sau đó nàng nhìn về phía ba người còn lại, ba người còn lại cũng hiểu ý của Lăng Thanh, dắt bé gái Tiểu Ái vào phòng.

Càng quan trọng hơn là... Tiểu Ái đã nói với nàng những lời kia.

Giống như một chiếc thuyền lá nhỏ trong cơn gió lốc, có thể bị đánh lật bất cứ lúc nào

Được chứng kiến tường rào ở bên ngoài, hắn biết nguy hiểm tồn tại ở khắp nơi.

Lúc trước đối phương đã nói những lời này, hắn tin.

Lăng Thanh hiểu rõ, nếu như không nói thật, đối phương chắc hẳn sẽ đuổi bọn họ đi, bây giờ trong tận thế, muốn tìm được nơi sống yên phận như thế này thật sự rất khó.

Đổi thành bất cứ ai, chưa chắc sẽ để ý đến chỗ này.

"Đúng, tình hình của đứa nhỏ này như thế nào, ta hy vọng ngươi có thể nói cho ta biết, tường rào Miếu Loan không phải là tường rào của một mình ta, mà là tường rào của mọi người, ta phải suy nghĩ cho an toàn của bọn họ." Lâm Phàm nói.

Không phải nàng ham cái bí mật này, mà là những người xung quanh không đáng để nàng tin tưởng, nếu như để cho quá nhiều người biết, đối với Tiểu Ái mà nói, cũng không phải là chuyện tốt, thậm chí sẽ dẫn đến tai hoạ.

Lăng Thanh chưa bao giờ nói với người khác chuyện này.

"Là Tiểu Ái, Tiểu Ái nói với ta đến đây, cho đến nay năng lực của nàng rất kỳ diệu, cụ thể nói như thế nào, ta cũng chỉ có kiến thức nửa vời, mà Tiểu Ái cũng chưa từng nói kỹ càng, ta chỉ biết nàng có thể nhìn thấy tương lai."

Lâm Phàm nhìn chằm chằm đôi mắt Lăng Thanh, chỉ cần có bất cứ dao động này, thậm chí cảm thấy đó là lời nói dối, hắn chỉ có thể phất tay bảo bọn họ xéo đi, tới từ đâu thì quay lại chỗ đó.

Đúng là sự thật, nhưng tin tức lộ ra trong đó quá ít.

Lăng Thanh cũng hiểu ra nói những tin tức này cũng không đủ gạt bỏ đi sự lo lắng của đối phương, nói tiếp,"Tường rào Hoài Viễn cách tường rào Miếu Loan rất xa, tuy rằng tường rào chúng ta bị dị thú công phá, nhưng nếu như chúng ta muốn tìm tường rào mới, ta ghĩ tìm thế nào cũng sẽ không đến nơi này."

"Ừm." Lâm Phàm cảm thấy quả thật là như vậy, tường rào Hoài Viễn nằm ở tỉnh bên cạnh, đường xá không gần.

Bây giờ thanh danh của hắn đã truyền khắp tỉnh này, thật ra cũng không có chuyện gì cả, với thực lực của hắn có thể nghiền ép nơi này, nhưng nếu trắng trợn so với những tường rào ở tỉnh ngoài kia, ví dụ như có liên quan đến tường rào Thủ Đô, vậy thì tường rào Miếu Loan sẽ gặp nguy hiểm.

Ừm.

Lâm Phàm gật đầu.

"Quản lý Lâm, lúc trước ta từng nói nàng tên là Tiểu Ái, khi bảy tuổi đã đến tường rào Hoài Viễn, bây giờ đã chín tuổi, khi nàng vừa tới, màu con mắt của nàng chính là như vậy, những lời này đều là thật, ta không hề nói dối nửa chữ." Lăng Thanh chậm rãi nói ra.

Nhớ lại một ngày trước khi tường rào Hoài Viễn bị dị thú công phá.

Tiểu Ái khác thường, ôm đầu gào khóc, mặc nàng hỏi thăm như thế nào, từ đầu đến cuối cùng không có được đáp án, về sau mới hiểu ra, đó là vì Tiểu Ái nhìn thấy tương lai của tường rào Hoài Viễn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận