Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 315 - Lão Chu, mẹ nó ta hiểu rồi.

Xen lẫn máu tươi, thấy rõ xương cốt.

Màu của xương cốt, đã biến thành màu xanh.

Cái này khiến Lâm Phàm có chút kinh ngạc, màu xanh, sao lại là màu xanh chứ?

Đột nhiên.

Hắn nhớ đến nội dung hắn đọc trong bí tịch lúc trước.

Mượn lời Đạo gia mà nói.

Khí huyết di chuyển trong xương cốt, trong ngoài rèn luyện, từ cứng rắn đến mềm, từ mềm trở nên cứng rắn, mỗi một lần thi triển Ngũ Chủy Đoán Cốt, chính là đang rèn luyện xương cốt, khí huyết là dương, loại trừ âm khí trong xương, đạt đến Thuần Dương hoán cốt.

Mà xương cốt của bản thân từ màu trắng thành màu xanh.

Cái này trong Đạo gia được gọi là "Cao trắng".

Hắn vứt cái suy nghĩ này ra sau đầu, đạo gì mà đạo chứ, ta đây chẳng phải là lăn lộn trong một đống tạp thư hỗn loạn, hấp thu tri thức trăm nhà, cảm thấy ai cũng có lý thì đi thử, có hack sửa đổi đạt được năng lực sửa giả thành thật, chỉ cần có chút gì đó phù hợp logic, đều không thành vấn đề.

Lâm Phàm trầm tư, tình hình bản thân hắn có chút không thích hợp, dựa theo ghi chep trong bí tịch, nếu như con đường tu luyện là hành lang nhà, vậy thì bước đầu tiên của mình chính là điều động khí huyết, chắc là hóa huyết.

"KHông đúng, không đúng..."

"Lạt Điều, giúp ta trị liệu." Lâm Phàm nói.

Ừm...

Dùng lời Đạo gia mà nói, có thể xưng là xá lợi.

Không nghĩ những chuyện này nữa, quyết định đi xem sách trước.

Lạt Điều bắt đầu trị liệu, vết thương bắt đầu khôi phục.

Nếu như ngày nào đó hỏa táng bản thân, có phải cũng sẽ đốt ra được một viên xá lợi không?

Càng tinh khiết đại biểu cho cảnh giới càng cao thâm.

Ném Lạt Điều lại cho tinh tinh, đi vào võ viện, sách hắn cầm về đều bày cả ở chỗ này, đi vào bên trong, đám người sống sót được chọn đang ngồi xếp bừng tu luyện, Lê Bạch thân là người hướng dẫn thường xuyên đi lại trong đám người.

Biến dòng máu màu đỏ trong cơ thể mình thành màu trắng.

Thỉnh thoảng chỉ điểm một hai, hoặc là giải đáp thắc mắc cho bọn họ.

Đọc nhiều sách một chút, xung điện cho đại não một đợt, đến lúc đó chỉnh lý lại một chút, nhất định có thể sáng tạo ra phương hướng tu hành tiếp theo.

Hoàn mỹ.

Nhưng mà trước mặt lão Chu đặt huyết tinh, lại khiến Lâm Phàm có chút kinh ngạc.

Lầu hai.

Lâm Phàm giơ ngón tay cái với lão Chu.

Hắn nhìn ra được đám người Lê Bạch đang rất hưởng thụ bầu không khí này. Làm thầy giáo đến nghiện rồi.

Đi đến lầu ba, lấy một đống sách để trước bàn, ngồi xuống, sau đó tìm kiếm, phần lớn đều là bí tịch võ học, giá bán còn rất rẻ.

Lâm Phàm và Lê Bạch khẽ gật đầu chào nhau, ra hiệu các ngươi cứ tiếp tục, không cần phát ra tiếng động, trực tiếp đi lên lầu hai.

Lật ra một quyển sách.

Trong đống sách kia.

Chỉ là những thứ này đều không phải là thứ mà hắn muốn tìm.

Nhìn người mình dạy bảo học tập thành công, nhất định cảm giác thỏa mãn trong lòng sẽ bùng nổ.

Nhìn một cái.

Nếu như người người đều có suy nghĩ như lão Chu.

Lo gì tường rào không thể lớn mạnh chứ.

Lão Chu cũng đang tu luyện, thuật thổ nạp tràn ngập ảo diệu, thông thường sẽ khiến người tu luyện quên mất thời gian, quên đi mọi thứ.

Lão Chu cười nói,"KHông phải là ta muốn tu luyện một khoảng thời gian, khi nghỉ ngơi, lại dùng một viên huyết tinh tăng thực lực mình sao, ta đây chính là hai tay cùng làm, bên nào cũng không tha, dù sao thì ta cũng quá muốn mạnh lên."

Lâm Phàm nói,"Ta đến lầu ba xem sách, ngươi tu luyện thì cứ tu luyện đi, để huyết tinh trước mặt làm gì?"

"A..." lão Chu mở mắt ra,"Sao ngươi lại đến đây?"

"Sự huyền bí của Ngũ Hành trong cơ thể con người."

Liếc nhìn.

Kim Mộc Thủy Hoả Thổ là năm thành phần Ngũ Hành, trong "Hoàng Đế nội kinh" có nói, năm thành phần này, chính là thứ chính yếu chế tạo vạn vật, chính là gốc rễ của vạn vận... Mộc Hoả Kim là dương, Thổ Thủy là âm...

Mộc sinh Hỏa, Hỏa sinh Thổ, Thổ sinh Kim, Kim sinh Thủy, Thủy sinh Mộc, hỗ trợ lẫn nhau, vạn vật sinh sôi...

Một lát sau.

Lâm Phàm bỏ cuốn sách xuống, xoa xoa huyệt thái dương, đầu có chút đau nhức.

Tinh thần tuy mạnh, nhưng không có nghĩa là thông minh.

Đọc sách để hiểu, học tập kiến thức mới, mãi mãi là chuyện khiến hắn đau khổ nhất.

Chỉ nói về vấn đề Ngũ Hành tương khắc đi.

Kiến thức của hắn cũng chỉ nửa vời, cho dù biết giữa Ngũ hành có tương khắc, vậy cũng không hiểu tại sao lại tương khắc, nguyên lý tương khắc là gì.

"Ai, còn cần phải học tập."

Hắn nhận thức sâu sắc bản thân mình thiếu thốn tri thức như thế nào.

Nhưng không còn cách nào khác.

Trước kia chính là như vậy.

Nhưng mà hắn đã âm thầm thề, nhất định phải cố gắng đọc sách, từ trong trăm loại sách hấp thu kiến thức hữu dụng, từ đó thôi diễn ra một hệ thống hoàn chỉnh hoàn toàn mới.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chạng vạng tối, Lâm Phàm ở trong phòng nhìn hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, đứng dậy rời đi, nội dung mà hắn đọc được bây giờ vẫn còn khá thiếu thốn, cần phải có nhiều tri thức hơn để dựng lên cơ sở trên con đường lý luận.

"Ngày mai phải đi vận chuyển sách về."

Bên trong tường ngoài.

Tổ ba người xây dựng tường thành Lý Quyền Phi quay về chỗ nghỉ chân.

Số lượng công việc của bọn hắn quả thật rất lớn, nhưng cũng may có người sống sót trong tường rào giúp đỡ.

Nhất là vị trước mắt này, Vương Đại Bảo, quan hệ với bọn hắn không tệ lắm, vô cùng dốc sức, đơn giản là hận không thể dốc hết sức lực ra.

"Ta nói này huynh đệ, ngươi không cần thiết phải dốc sức như vậy đâu." Lý Quyền Phi lắc lắc cánh tay, xoa xoa bả vai nói.

Vương Đại Bảo nói,"Không được, ta nhất định phải dốc sức."

"A? Chẳng lẽ ngươi mà không dốc sức thì sẽ bị đánh sao?" Lý Quyền Phi nhỏ giọng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận