Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 440 - Ta có gan. (4)

Cho nên cách tốt nhất, chính là khiến hắn ta vĩnh viễn ngoan ngoãn câm miệng.

KHóe miệng Trần Hổ giật giật, nhìn về phía xung quanh, đám người đi cùng hắn ta kia, chết thì chết, quỳ thì quỳ, phản bội thì phản bội, cũng không có ai có khả năng giúp hắn ta.

Bây giờ nghe Lâm Phàm nói những lời này.

Hắn ta hối tiếc không?

CÁi này ít hoặc nhiều, nhất định cũng có chút hối hận.

Chỉ là hối hận thì có thể làm được gì?

Chính mình cũng đã biến thành thế này, xem như đã hoàn toàn phế rồi.

Đã như vậy.

Nguy hiểm của tường rào Hoài Phổ đã được giải quyết.

Vương Diệu hít sâu một hơi, đi đến trước mặt Lâm Phàm, bỗng nhiên quỳ xuống đất, hai tay rũ xuống, ngẩng đầu, chân thành nói,"Mong quản lý Lâm dẫn theo ta đi về phía tương lai sáng lạn, Vương Diệu ta nguyện vì người quản lý mà xông pha khói lửa, cống hiến sinh mệnh của mình."

"Ta có gan."

Mà những người đến cùng Trần Hổ kia, thì đang sợ hãi rụt rè quỳ ở chỗ đó, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên một chút.

Phốc phốc!

Được thì giữ lại.

Nên hung ác vẫn phải hung ác chút, vì mặt mũi mình.

Đối mặt với tình huống này, Lâm Phàm ngẫm nghĩ, năng lực của đối phương hệ mộc, bây giờ trong tường rào Miếu Loan cũng chỉ có một mình Diệp Đồng Đồng, về nhu cầu về phương diện trồng trọt trong ruộng đồng càng lúc càng lớn, sắp xếp hắn ta đi trồng trọt cũng không tệ.

Lâm Phàm không nghe hắn ta nói xong, nâng tay vung đao lên.

"Có gan thì ngươi giết đi..."

Đám người sống sót vây xem run sợ, phải nói thẳng là đáng sợ.

Không tổn thất gì cả.

Trần Hổ chết rồi.

"Ngươi cứ quỳ trước đi, quỳ để xem biểu hiện của ngươi." Lâm Phàm nói.

Đã như vậy, hoàn toàn có thể dẫn về dùng, đến lúc đó cứ trực tiếp để cho bạn nhỏ Tiểu Ái nhìn một chút.

Không được thì chôn.

Thật không hổ là người quản lý của tường rào Miếu Loan, vô cùng hung mãnh, lợi hại.

"Quản lý Lâm, thật sự rất đa tạ ngươi." Quý Xương Bảo kích động đến mức muốn quỳ trước mặt Lâm Phàm, hắn ta thật sự không nghĩ đến, mọi chuyện lại giải quyết nhanh chóng như vậy, vốn cho rằng còn phải tốn chút thời gian nữa.

Nghĩ đến vật thì nghiệm của mình đã không còn.

Hắn ta cảm thấy hy vọng đến.

Giả vờ, cứ tiếp tục giả vờ đi.

Lời này vừa nói ra, Vương Diệu vô cùng vui mừng, son sắt bảo đảm,"Ta nhất định sẽ quỳ thật tốt."

"Tiến sĩ đừng giả bộ nữa, trước khi đến, những gì cần nói ta đã nói rồi, quản lý Lâm người ta đều đã biết, làm người nên thẳng thắn, che che giấu giấu chẳng có ý nghĩa gì cả." Quý Xương Bảo nói.

Quý Xương Bảo vừa nhìn sang đã ngầm hiểu, loại tình huống này giống như phủi mông một cái, lập tức bỏ mặc không nói gì thêm.

Lâm Phàm không đáp lời tiến sĩ Aiwa, mà nhìn về phía Quý Xương Bảo đứng bên cạnh.

Quản lý Lâm nói ra lời này, đã rất rõ ràng.

Tim hắn ta thật đau đớn, đau đến mức hô hấp cũng có chút khó chịu.

"Tiến sĩ, ngươi nói thí nghiệm của ngươi cho đến bây giờ, sao lại không bồi dưỡng ra một một vài quái vật lợi hại thế? Tường rào Ma Đô người ra nghiên cứu ra quái vật lợi hại lắm đó, trực tiếp phá nát đại bản doanh luôn rồi, ngươi so sánh với người ta, chênh lệch không chỉ một hai thôi đâu." Lâm Phàm nói.

Đầu tiến sĩ Aiwa đầy dấu chấm hỏi,"Quản lý Lâm, ta không rõ ngươi đang nói gì cả, Aiwa ta chính là người đứng đắn, khoảng thời gian trước tặng thuốc cho ngươi, ngươi đã nhận rồi chứ, bình thường ta chỉ nghiên cứu thuốc men thôi, chính là vì có thể giúp đỡ cho mọi người trong tận thế."

Sao có thể ngờ đến, nhanh như vậy đã giải quyết xong đối phương rồi.

Đám gia hỏa kia mẹ nó thật quá hung mãnh.

"A, quả thật không ngờ đến, lần này nếu không có quản lý Lâm giúp, hậu quả đúng là không dám tưởng tượng." Tiến sĩ Aiwa cảm thán nói.

Lâm Phàm xua tay, không nhiều lời, mà đi đến trước mặt tiến sĩ Aiwa, cười nói,"Tiến sĩ, không ngờ mọi chuyện lại trở nên như vậy."

Ánh mắt tiến sĩ Aiwa quái dị nhìn Quý Xương Bảo.

???

Thật sự vô cùng chấn kinh.

Cái gì cũng nói hết rồi?

"Chúng ta vào bên trong nói đi, bên ngoài không tiện." Tiến sĩ Aiwa thở dài nói.

Sau khi đám người Lâm Phàm rời đi.

Vương Diệu còn quỳ ở đó, quỳ rất thành thật, rất nghiêm túc, ngược lại những tên ở bên cạnh hắn ta, thấy chính chủ đáng sợ đã rời đi, lập tức có ý đồ chạy trốn.

Bọn hắn liếc mắt nhìn nhau, quả quyết lựa chọn chạy trốn.

Nhưng mới chạy được hai bước, phù phù một tiếng, trực tiếp ngã trên mặt đất, cúi đầu nhìn lại, hai chân đã bị dây leo quấn chặt.

Không cần nghĩ cũng biết ai làm.

"Vương Diệu, ngươi làm gì thế? Mẹ nó ngươi bị ngốc à, thả ta ra." Có người tức giận mắng, mẹ nó thật sự quỳ thành bệnh rồi, lúc trước vì mạng sống chúng ta có thể hiểu được, bây giờ người cũng đã đi rồi, ngươi còn giả vờ làm gì, muốn chạy thì bây giờ chạy đi, đảm bảo an toàn.

Vương Diệu tức giận nói,"Im miệng, đám gia hỏa các ngươi, đừng cho rằng ta không biết các ngươi là người như thế nào, thả các ngươi rời khỏi đây chính là khiến người bên ngoài thêm nhiều nguy hiểm, bây giờ ta là người của quản lý Lâm, ta nhất định phải trông chừng các ngươi."

Nói xong còn quay đầu nhìn về những người sống sót của tường rào Hoài Phổ.

"Các ngươi còn nhìn xem làm gì? Bọn hắn muốn chạy, các ngươi còn không nhanh chóng ngăn cản lại, nhớ lại lúc trước bọn hắn đã làm gì các ngươi đi."

Lời này quả nhiên hữu dụng.

Đám người trong tường rào Hoài Phổ nghĩ đến lúc trước bọn người này hung ác cao ngạo, trong mắt từng người nổi lửa.

"Mẹ nó, lúc trước chính các ngươi chửi chúng ta là bất tài, rác rưởi, xem ta xử các ngươi thế nào."

Nói xong thì lập tức xông lên, đạp mạnh lên người những người bị trói chân này, giẫm đạp ba ba ba rất có tiết tấu, khi có một người dám xông lên, những người còn lại dường như cũng được ủng hộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận