Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 438 - Ta có gan. (2)

"Trần Hổ, đám gia hỏa các ngươi từ tường rào Ma Đô chạy ra ngoài, ta có lòng tốt cho các ngươi vào, vậy mà các ngươi lại cướp tường rào của ta, không có người nào cho ta ăn gan hùm mật báo, mà là ta tìm quản lý Lâm đến làm chủ cho ta."

Quý Xương Bảo không phải là đối thủ của đối phương, một thân một mình nhất định là sợ, nhưng bây giờ hắn ta không hề sợ hãi một chút nào, bởi vì sau lưng có một ngọn núi lớn cho hắn ta dựa vào.

Sau khi Quý Xương Bảo nói ra lời này.

Đám người sống sót xung quanh đột nhiên thu hồi biểu lộ cười trên nỗi đau người khác đối với Quý Xương Bảo lúc trước.

Bọn hắn chưa từng nhìn thấy quản lý Lâm, nhưng đã từng nghe đến sự tích của hắn.

Cho nên khi biết Lâm Phàm đến, bọn hắn lập tức cảm thấy mọi chuyện bắt đầu trở nên vi diệu, kết quả cuối cùng như thế nào, thật sự khó nói được.

"Quản lý Lâm? Mẹ nó lại là thứ trong hang cùng ngõ hẻm nào chạy ra nữa vậy." Trần Hổ tức giận, hoàn toàn không đặt Lâm Phàm vào trong mắt, sau đó nhìn về phía Lâm Phàm và Ngô Đình.

Giơ tay chỉ ra, cao ngạo nói: "TRong các ngươi ai là quản lý Lâm gì đó, tự mình bước ra đây."

"Ta hỏi ngươi rốt cuộc là có bao nhiêu người trốn ra ngoài." Lâm Phàm muốn biết số lượng đại khái, nếu không thì vẫn không biết có bao nhiêu đám người sống sót mạnh mẽ đang ẩn núp, đối với tường rào Miếu Loan cũng là một loại nguy hiểm tiềm ẩn.

Lâm Phàm nhấc chân lên, đi về phía Trần Hổ, khoảng cách càng ngày càng gần, mà Trần Hổ đương nhiên cũng không nhường một chút nào, ngẩng đầu lên nhìn thẳng Lâm Phàm, thậm chí còn vươn tay ra chỉ về phía Lâm Phàm.

"Ta chính là quản lý Lâm, tường rào Ma Đô các ngươi sau khi bị dị thú huỷ diệt rồi, rốt cuộc đã có bao nhiêu người trốn thoát?"

Giờ phút này, nhiều lời thật vô ích.

Cho dù có phát huy vượt sức tưởng tượng, lên đến cấp sáu thì sao chứ, hắn ta vẫn có thể nghiền ép.

Ẩn chứa một loại khí thế không thể phản bác.

Trần Hổ lúc trước sinh sống trong tường rào Ma Đô, đương nhiên biết rõ tình hình của tỉnh Dưỡng Lão, dị thú cao cấp nhất xuất hiện cũng chỉ có cấp năm mà thôi, cho nên người sống sót sinh sống tại nơi này, có thể mạnh được bao nhiêu chứ?

"Ngươi còn gần thêm một bước, tự gánh lấy hậu quả."

Lâm Phàm không hề thay đổi sắc mặt bước ra, nhẹ nhàng đẩy Quý Xương Bảo, nhìn nam tử toàn thân không lông tóc trước mặt, nói.

Tính toán đâu ra đó, hắn ta cho rằng là cấp năm.

"Ta hỏi ngươi đó, ngươi có phải muốn ra mặt giúp hắn hay không." Trần Hổ không hề đặt câu hỏi của Lâm Phàm vào trong lòng, thậm chí trực tiếp không quan tâm, mặt mũi vô cùng hung ác chất vấn Lâm Phàm, có phải muốn ra mặt hay không.

Bàn chân Lâm Phàm nhẹ nhàng đạp mặt đất một cái, chỉ trong nháy mắt đã biến mất khỏi tại chỗ, Trần Hổ kinh hãi chỉ thấy mắt hoa lên, khi nhìn rõ lại, Lâm Phàm đã xuất hiện trước mặt hắn ta, nắm lấy ngón tay kia của hắn ta, răng rắc một tiếng, trực tiếp bẻ gãy.

"Ngươi..." Trong lòng Trần Hổ giật mình, không ngờ đối phương lại biết tường rào Ma Đô bị dị thú tiêu diệt,"Có liên quan gì đến ngươi, ngươi muốn ra mặt giúp hắn?"

"A?... Đau..."

Lời nói ngang ngược.

Xoát!

"Đi chết đi."

Đồng bạn biết năng lực của Trần Hổ, trong lòng chấn động, xuất hiện rồi, Ma Quỷ Cân Nhục Nhân đã chân chính xuất hiện.

Cánh tay bị kéo về sau của đối phương, đã có thể nghe thấy tiếng cơ bắp bị xé rách.

"Ngươi muốn chết."

Hắn ta giãy giụa, càng giãy giụa thì càng đau đớn.

Trần Hổ kinh ngạc, chỉ kinh ngạc trong ngắn ngủi đã có cảm giác đau đớn quét sạch toàn thân, kêu thảm, lộ ra vẻ mặt đau đớn.

Đối phó với loại người này, đầu tiên phải đánh trước, sau đó mới có thể hỏi được những gì mình cần.

"Bây giờ đã có thể nói chuyện được chưa?" Lâm Phàm nhẹ giọng hỏi.

Từ đầu đến cuối, Lâm Phàm vẫn giữa nguyên một tư thế, đây là vì tốc độ của hắn dùng mắt thường khó có thể quan sát được, xé rách cánh tay của đối phương.

Nhịn lại đau đớn, thi triển năng lực, bắp thịt cả người run lên, sau đó bành trướng, cơ bắp căng đầy bao phủ cả người, hình thể bành trướng, nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện cơ bắp của hắn ta giống như lò xo, một vòng tiếp một vòng, dường như khi bật lên, có thể bộc phát ra lực lượng mãnh liệt hơn.

"A..."

Trần Hổ kêu thảm, vô cùng đau đớn, cả gương mặt đều là mồ hôi.

"Buông ra, ngươi buông ra..."

Trần Hổ nắm tay, cánh tay duỗi ra, từng vòng từng vòng cơ bắp ép lại, giống như đang tụ lực, từ đó bộc phát ra lực lượng mạnh hơn, thậm chí trong khe hở từng vòng đang áp súc kia, có khí lãng màu trắng cực nóng tản ra.

Lâm Phàm lạnh nhạt vung tay ra, bàn tay đón lấy nắm đấm có vẻ rất mạnh của Trần Hổ, năm ngón tay cong lại, nắm chặt lấy tay của đối phương, trong ánh mắt kinh ngạc không dám tin của Trần Hổ, hắn nhẹ nhàng kéo cánh tay đối phương ra phía sau lưng, bàn chân giẫm lên đầu gối, răng rắc một tiếng, trực tiếp giẫm hắn ta quỳ gối xuống mặt đất.

Lạch cạch!

Vung quyền, bộc phát, không khí nổ tung, một tiếng ầm vang trầm muộn vang lên.

Quý Xương Bảo đắc ý nói,"Trần Hổ, ta khuyên ngươi tốt nhất nên thành thật một chút, quản lý Lâm hỏi ngươi cái gì thì ngươi cứ trả lời cái đó, nếu không thì cái cánh tay này của ngươi chưa chắc có thể giữ lại được."

Hồng hộc! Hồng hộc!

Vẻ mặt hung ác của Trần Hổ lại càng thêm dữ tợn, hô hấp ngột ngạt, tựa như trâu điên phát lực, sau khi ngột ngạt ngắn ngủi, chỉ nghe thấy hắn ta gầm lên giận dữ, thân thể nhanh chóng nghiên về phía trước, mạnh mẽ xé đứt cánh tay phải của mình, trong chốc lát, máu tươi từ miệng vết thương phun ra ngoài, nhuộm đỏ mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận