Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 292 - Phát tài, thần binh Lôi Kiếp (4)

Không khác nào ra ngoài lãng phí thời gian.

Chẳng bằng xoát độ thuần thục của đoán cốt lên trước.

Mà trước lúc đó, hắn cần phải chế tạo vũ khí trước, mà sự sắc bén của mảnh vỡ, vô cùng thỏa mãn nhu cầu của hắn đối với vũ khí.

Đằng xa.

Hai bóng người một lớn một nhỏ khiến Lâm Phàm chú ý đến.

Lê Bạch dẫn theo Chiến Thần Ném Phân, không đúng, phải là Lê Chí Cường chạy trong bãi đất trống, rèn luyện cơ thể.

Từ xa đã nghe thấy tiếng Lê Bạch.

:"Muốn sống sót trong tận thế, phải có thân thể cường tráng, bây giờ ngươi còn chưa thể dựa vào thịt dị thú và huyết tinh để mạnh lên, mà phải dựa vào sự cố gắng của mình, giúp thân thể mình càng mạnh."

Một lát sau.

Nhưng đã bị Lê Bạch bác bỏ.

Nhìn hai chân có chút cường tráng, rõ ràng đã rèn luyện rất lâu.

Lê Bạch dẫn con nuôi quay về tắm rửa, thay quần áo rồi đi học, Lê Chí Cường từng có ý nghĩ chỉ muốn mạnh lên, không muốn học tập, tập trung thời gian để rèn luyện bản thân mình mạnh lên.

"Vâng, cha nuôi."

Có lẽ tương lai vài chục năm nữa sẽ xảy ra biến hóa.

Lê Bạch nhận Lê Chí Cường làm con nuôi.

Hoàn toàn chính xác, trong tình hình tận thế này, học tập hình như thật sự không cần thiết.

Đầu Lê Chí Cường đầy mồ hôi, cắn răng, cố gắng rèn luyện.

Cũng không xem nó như bảo bối mà nuôi, mà là dạy hắn ta năng lực sống sót trong tận thế, chỉ khi nào mình có thực lực mới càng thêm an toàn, dựa vào người khác, chỉ là chuyện hư ảo.

Rèn luyện kết thúc.

Trước kia hắn ta cũng không nghĩ như vậy.

ĐỐi với Lê Chí Cường mà nói, cha nuôi nhìn có vẻ rất nghiêm khắc, nhưng thật ra hắn ta cũng hiểu cha nuôi hy vọng mình có cách tự vệ, trước kia không phải hắn ta không nghĩ đến, mà là vì không có ai dạy bảo cho hắn ta.

Nhưng từ sau khi gặp được Lâm Phàm, ý nghĩ này của hắn ta lại càng lúc càng rõ ràng, cảm thấy tận thế thật sự sẽ có ngày thay đổi.

Nhưng Lê Bạch vẫn hy vọng Lê Chí Cường có thể tiếp nhận tri thức, không hy vọng hắn ta trở thành một người dã man không có bất cứ tri thức gì, dù sao thì hắn ta cũng còn nhỏ, săn giết dị thú, bảo vệ tường rào, còn chưa đến lượt hắn ta.

Văn minh nhân loại lại xuất hiện.

Tuy rằng trong tường rào có cường giả như Lâm Phàm, nhưng Lê Bạch chưa từng nghĩ đến chuyện hưởng thụ mà sống.

"Nhanh thôi, có khả năng trong khoảng thời gian này thôi."

Tạm biệt.

Lê Bạch thấy Lâm Phàm, cười nói,"Dạy hắn cách sống trong tận thế, là chuyện ta nên làm, ta không thể nào bảo vệ hắn cả đời, cách bảo vệ tốt nhất chính là tự hắn bảo vệ mình."

Đối với lần chế tạo này, Lâm Phàm vô cùng chăm chú, bách luyện thành cương, lặp đi lặp lại rèn đúc, tinh luyện, dàn mỏng, đồng thời dung nhập mảnh vỡ vào trong tài liệu.

"Lão Lê, ngươi rất quan tâm đến đứa nhỏ này đó." Lâm Phàm cười đi tới.

Với năng lực hệ hỏa của bản thân, dùng nhiệt độ cao rèn luyện loại bỏ mọi tạp chất trong tài liệu.

Tia lửa bắn ra tung tóe.

Tiếng gõ nối liền không dứt.

"Ừm, nói có lý, sắp lên đến cấp bốn rồi chứ."

Lâm Phàm đến nhà xưởng rèn đúc vũ khí, chọn vật liệu, kích cỡ của mảnh vỡ không đủ để chế tạo một thanh đường đao, chỉ có thể dung nhập vào những vật liệu khác.

Cởi áo ra, lộ ra cơ bắp cường tráng. Đám người sống sót chung quanh vây đến quan sát, bọn hắn cảm thấy lúc quản lý Lâm chế tạo vũ khí, tay nghề rất tốt, còn có cảm giác nghệ thuật, đồng thời nếu có thể được giúp một tay thì thật tốt.

Bắt đầu rèn đúc.

Lê Bạch có thể cảm nhận được, bây giờ sử dụng huyết tinh cấp bốn, năng lượng ẩn chứa trong cơ thể càng khổng lồ, theo tình hình này, trở thành Giác Tỉnh giả cấp bốn là chuyện tất nhiên.

Lê Bạch vừa cười vừa nói.

"Thần binh sao, thật là có chút mong chờ."

Lâm Phàm nói,"Được, không nói chuyện với ngươi nữa, ta phải đi chế tạo vũ khí, mảnh vỡ này sẽ là vật liệu chủ yếu tạo ra thần binh."

Nhất định phải làm thật hoàn mỹ.

Lúc trước khi chế tạo những đường đao kia, nhìn thì tương đối chăm chú, nhưng không thể nào so sánh với bây giờ, có người nhìn chăm chú quả nhiên có khác biệt.

Tăng nhanh tần suất vung búa, đã lôi ra một đường thẳng.

Đám người xung quanh há hốc mồm, nhìn đến ngây người.

Năng lực như vậy, bọn hắn có khổ học một đời cũng chưa chắc có thể học được.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Từ đầu đến cuối Lâm Phàm đều đang tinh luyện, lúc này hắn giống như động cơ vĩnh cữu vĩnh viễn không biết mệt mỏi, từng búa từng búa gõ xuống, rất rất lâu sau, thân đao cuối cùng cũng thành hình.

"Lấy chuôi đao."

"A."

Người xung quanh vội vàng đi lấy chuôi đao tốt nhất, mà đám người sống sót vẫn đang vây xem kia đều bị chấn nhiếp trước đao mang vừa được tạo ra kia.

Cho dù đứng còn xa một khoảng cách, cái đao mang lạnh lẽo kia vẫn có thể khiến nội tâm bọn hắn hoảng sợ.

Bọn hắn biết giờ phút này, bọn hắn thật sự rất may mắn.

Bởi vì bọn hắn đã chứng kiến một thanh thần binh xuất hiện.

Ngẩng đầu, nhìn về phía đám người,"Các ngươi nói cái tên Lôi Kiếp này như thế nào?"

Hắn đặt tên cho thanh đường đao đen kịt này là "Lôi Kiếp".

Thanh đường đao này khác hoàn toàn với những thanh đường đao trước đó hắn chế tạo ra.

Toàn thân đen kịt, cho dù là lưỡi đao cũng là màu đen.

Ngón tay đụng vào thân đao, một luồng ý lạnh thuận theo ngón tay truyền khắp toàn thân.

"Đao tốt."

Lâm Phàm vô cùng hài lòng với món vũ khí được dung hợp mảnh vỡ thần bí này.

"Nên lấy tên gì thì tốt đây?"

Hắn cẩn thận quan sát.

Bởi vì nguyên nhân chế tạo, mặt ngoài thân đao còn có lôi văn.

"Lôi Kiếp!"

Lâm Phàm hoàn thành công việc cuối cùng, một lát sau, thần binh đường đao hoàn chỉnh đã chế tạo xong.

Chuôi đao được mang đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận