Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 151 - Ấm ức, không cam lòng, khó chịu, hỏng bét, bất đắc dĩ. (4)

Chính là ném dị thú lên tường ngoài, sau đó hắn ta nhanh chóng leo lên phía trên, trong ánh mắt hoảng sợ của người khác, tay không tiếp được, sau đó xé ra một miếng thịt ném cho đối phương.

Nghĩ lại hiệu quả như vậy thật sự bùng nổ.

Rất nhanh, hắn ta đã đến phía dưới tường ngoài.

Ngẩng đầu nhìn lên trên.

Cánh tay đột nhiên căng lên phát lực, vù một tiếng, xác dị thú khổng lồ bay lên tường thành, hai tay Lê Bạch bám lấy vách tường, nhanh chóng leo lên, khi sắp lên đến tường thành rồi, hăng hái dùng sức, bật nhảy lên, vọt tới trên tường thành.

"Hả?"

Lê Bạch khẽ nhíu mày, vốn cho rằng trên tường thành có rất nhiều người, ai có thể nghĩ ra được ngay cả bóng người cũng không có.

Cái này không giống với suy nghĩ của hắn ta.

Bọn hắn không biết là gì, cho nên cứ nhìn chằm chằm nơi đó.

"Hóa ra đều ở chỗ này."

Âm thanh ngột ngạt truyền đến.

Trần Quân đang ở đây vội vàng tiến lên, đồng thời bảo người thông báo cho người tường trong biết, có người lạ đến.

Hắn ta vững vàng đáp xuống đất, không đi tiếp, mặc cho xác dị thú rơi xuống, không có quần chúng vây xem thì đỡ cái cọng lông ấy.

Tường rào Diêm Hải bọn hắn suýt chút nữa bị dị thú công phá, đương nhiên không cần nhắc đến cái tường rào Miếu Loan cỡ nhỏ này.

Mẹ nó, người đâu?

Lê Bạch nhìn thấy người đều ở đây, cũng không uổng công đến đây, tình hình trước mắt cũng có thể nhận ra, nơi này bị dị thú phá hỏng rất thảm.

Phịch một tiếng.

Đừng nói là bị dị thú triều công phá rồi chứ.

Chỉ trong chốc lát, bọn hắn nhìn thấy một nam tử xa lạ chậm rãi đi xuống bậc thang, sau lưng còn kéo xác một con dị thú.

Trần Quân vội vàng chạy đến, hỏi thăm, ngay lúc này, bất cứ một người xa lạ nào xuất hiện, cũng khiến mọi người cảnh giác, dù sao thì cũng có người sẽ nhân lúc cháy nhà hôi của, nghĩ đến khi chống cự dị thú, nhất định hy sinh rất nhiều người, là lúc lực lượng phòng thủ yếu kém nhất.

Tất cả mọi người đang làm việc ở bên dưới tường ngoài đều nghe thấy tiếng động, ngồi dậy, nhìn lại phía tường thành, vừa rồi ở đó có động tĩnh, tuyệt đối không nghe lầm.

"Đội Bạo Long tại tường rào Diêm Hải, Lê Bạch." Lê Bạch tự giới thiệu một chút.

Chuyện này cũng nằm trong dự liệu của hắn ta.

"Ngươi là ai?"

Mà đang làm việc ở xung quanh đều là người bình thường, một khi nảy sinh xung đột, tuyệt đối sẽ tử thương nghiêm trọng.

Hắn ta không hô to có địch đến.

Lê Bạch thật sự dừng bước lại,"Được, ta không động, ngươi bảo Lâm Phàm ra đây."

Lê Bạch nói,"Xem ra ngươi đã biết mục đích của ta, không cần cản ta, cũng đừng lãng phí thời gian, bảo Lâm Phàm ra đây, cứ nói ta tìm hắn."

Rõ ràng là nhận ra được Trần Quân khó hiểu.

Trần Quân sửng sốt, rõ ràng là đã nghĩ đến chuyện gì đó, mà nét mặt của hắn ta, Lê Bạch đều nhìn thấy cả.

Cũng không lâu lắm.

Chỉ dựa vào câu nói này, trong lòng Trần Quân nên tự động thêm điểm cho Lê Bạch, nhưng bây giờ là trừ điểm, không có nguyên nhân gì khác, chính là vì người hắn ta tìm chính là Lâm ca, Lâm ca chính là ngọn đèn chỉ đường của bọn hắn, không quan tâm là dạng từ bi thánh mẫu gì, đến chỗ hắn ta, đều đáng chết.

Lê Bạch chậm rãi nói,"Ta và ngươi không thù không oán, sẽ không ra tay với ngươi, Lê Bạch ta không phải là loại người không phân tốt xấu."

Sắc mặt Trần Quân nghiêm túc, hắn ta từ trên người Lê Bạch cảm nhận được một loại áp bách, đó là áp bách đến từ cường giả.

Lúc này đến lượt Trần Quân ngạc nhiên.

Khá lắm.

Dễ nói chuyện như vậy à?

Bởi vì hắn ta không thể ngăn được.

Nghe thấy vậy.

"Ngươi đừng động, đây không phải là nơi ngươi có thể đến." Trần Quân nói. Chương 76:

Hắn ta chỉ có thể chờ người tường trong đến.

"Ngươi tìm ta?" Lâm Phàm dẫn theo người đến.

Không phải hắn muốn dẫn người theo.

Mà là bọn hắn không yên lòng, nhất định phải đi theo.

Lâm Phàm đánh giá đối phương, rất lạ, chưa từng gặp, không biết đến để làm gì.

Trần Quân vội vàng chạy đến bên cạnh Lâm Phàm, nói chuyện của đối phương một lần nữa.

À, hóa ra hắn ta chính là Lê Bạch của đội Bạo Long.

Đã sớm nằm trong dự liệu, chỉ là không ngờ đối phương đến nhanh như vậy, cách lúc dị thú triều tiến công chỉ mới mấy ngày, đã đơn thương độc mã đến, không thể không nói, đối phương cũng rất có khí phách.

Lê Bạch đánh giá,"Ngươi chính là Lâm Phàm."

"Ừm, không sai, ta chính là Lâm Phàm, ngươi là Lê Bạch của đội Bạo Long đúng không, ngươi không cần hỏi, Diêu Thế Quang là do ta giết, còn nữa, đám người hắn dẫn theo cũng là ta giết." Phương châm của Lâm Phàm chính là chân thật, giết chính là giết, tuyệt đối không có giấu diếm, huống hồ cũng không cần thiết phải giấu diếm, giấu diếm sẽ chỉ lãng phí miệng lưỡi, mệt mỏi.

"Được, nói cho ta lý do."

"Lý do?"

Lâm Phàm có chút hoang mang, nghe không hiểu ý của hắn ta lắm.

"KHông sai, mặc dù ta biết lý do, nhưng ta muốn nghe lý do của ngươi một chút." Lê Bạch nói.

Thật ra hắn ta biết Diêu Thế Quang là hạng người gì, nhưng bất kể như thế nào, hắn ta là đội trưởng của đội Bạo Long, Diêu Thế Quang cũng là ân nhân cứu mạng của hắn ta, nhiều năm ở cũng nhau như vậy, tình cảm vẫn còn.

Cho nên hắn ta không thể không đến.

Lâm Phàm nói,"Được, nói cho ngươi nghe, rất đơn giản, hắn muốn cướp vật tư mà chúng ta lấy được, chính là lý do đó, có đủ hay không?"

"Đủ rồi."

Lê Bạch gật đầu, sau khi dị thú triều kết thúc, Lương Hồng đã nói chuyện này cho hắn ta nghe, hắn ta biết Diêu Thế Quang thật sự có thể làm ra được chuyện này, mà lời Dương Phi nói cũng là giả.

Lương Hồng nói với hắn ta, Lâm Phàm ở tường rào Miếu Loan là người đáng tin, đáng kết giao.

Hắn ta không phản bác.

Bởi vì hắn ta không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận