Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 369 - Nếu như người quản lý không bỏ...

Khi biết được Lâm Phàm có thể bị cường giả của tường rào Thủ Đô truy sát, trong lòng bọn họ run lên bần bật, nguy hiểm, thật sự quá nguy hiểm.

Nhưng mà bọn hắn không thể không bội phục Lâm Phàm.

Thật quá mạnh.

Cho dù bị người của tường rào Thủ Đô truy sát, vẫn có thể bình yên rời khỏi, nếu đổi thành bọn hắn, sợ đã sớm bị đánh chết rồi.

"Các vị, tình hình bên ngoài đại khái là như vậy, dựa vào tình hình trước mắt của tường rào Miếu Loan chúng ta, nếu như có phiền phức với tường rào Thủ Đô, đối với chúng ta mà nói là loại nguy hiểm không tiếng động, cho nên tiếp theo, chúng ta cần phải dốc sức tăng lực lượng toàn diện của tường rào Miếu Loan chúng ta."

"Ta đặt tên bước đầu tiên này là Miếu Loan quật khởi 1. 0."

Chỉ khi nào đi ra ngoài trải việc đời, tư tưởng mới có thể thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Lâm Phàm nhìn thấy tình hình của tường rào Thủ Đô xong.

Lâm Phàm nói,"Nói thật, tài nguyên của tường rào Miếu Loan chúng ta quá ít, ta nói tài nguyên không phải là đồ ăn, mà là các phương diện khác, ví dụ như chế tạo công nghiệp, nhân viên nghiên cứu khoa học, cho dù là tận thế, sản lượng khoa học kỹ thuật chúng ta cũng phải đuổi theo kịp mới được."

Đám người nghe vậy gật đầu.

"Miếu Loan quật khởi 1. 0? Chúng ta bắt đầu hành động thế nào?"

Lê Bạch chậm rãi nói,"Ngươi nói thế ta đồng ý, bây giờ trong tận thế, nhân viên khoa học kỹ thuật phần lớn chỉ có tường rào cỡ lớn mới có thể tiếp nhận, tường rào cỡ nhỏ và cỡ trung bình thường, cũng không đủ thiết bị, vận chuyển cũng khó khăn."

Còn về huyết tinh cấp bậc cao cũng không khó.

Nhất định là không được.

Ý nghĩ của hắn cũng nhiều hơn.

Đúng là như thế.

Khi thiếu hụt, đi công tác một chuyến là được.

Tỉnh Dưỡng Lão thì sao chứ, cấp bậc dị thú xung quanh rất thấp, với thực lực trước mắt của hắn, nghiền ép các thế lực lớn trong phạm vi này không thành vấn đề, an toàn cực cao, không có quá nhiều lo lắng.

Đám người nghe thấy Lâm Phàm nói những lời này.

Lực hấp dẫn của tường rào Miếu Loan quá thấp, có người sống sót cho dù đi ngang qua tường rào Miếu Loan, cũng chỉ bổ sung thêm một ít vật tư mà thôi, tiếp theo còn sẽ đi đường, đến tường rào khác.

Lão Chu nghĩ, danh hiệu này khá nhiều, nghe có vẻ phải đến mấy lần, nhưng những cái này không quan trọng, quan trọng là bốc đồng, có ý tưởng.

Tường rào cỡ nhỏ chính là như vậy.

Với năng lực bây giờ của tường rào Miếu Loan bọn hắn, có thể chèo chống được những thứ này sao?

Đầu tiên là cơ sở thiết bị và nhân viên đều không có.

"Khoảng thời gian ta không có ở đây, có chuyện gì xảy ra sao?" Lâm Phàm hỏi.

Được Lâm ca công nhận, Ngô Đình ngẩng cao đầu mỉm cười.

Nhưng giơ tay không đánh người mặt cười, hắn ta chỉ có thể cảnh giác chiêu đãi.

"Lâm ca, ta ủng hộ ngươi vô điều kiện." Fan hâm hộ trung thành Ngô Đình hô to.

Lê Bạch:...

Có thể người ở lại cũng chỉ là người bình thường. Lâm Phàm nói,"Cho nên, bây giờ chuyện chúng ta cần làm là bắt đầu đến thành thị vơ vét một vài vật hữu dụng, đồng thời tìm kiếm một ít nhân tài, lôi kéo họ gia nhập tường rào Miếu Loan, đương nhiên, cái này không phải chỉ trong thời gian ngắn là có thể làm được, phát triển cần thời gian rất dài, không phải một sớm một chiều là có thể hoàn thành."

"Các ngươi nhìn ta với ánh mắt đó làm gì, ta không nói sai chứ, trước kia tường rào Hoài Phổ mạnh hơn chúng ta nhiều lắm." Lão Chu nói.

Đám người:...

Lương Hồng:...

Lâm Phàm nhìn về phía hắn ta gật gật đầu.

"Đúng vậy, dây là có chuyện gì thế?" Lê Bạch cũng khó hiểu.

Lâm Phàm nói,"Trên đường ta đến tường rào Thủ Đô, đi ngang qua Hoài Phổ, cố ý vào xem một chút, gặp được Quý Xương Bảo và tiến sĩ Aiwa, tường rào Hoài Phổ có nghiên cứu, nhưng bọn hắn không thừa nhận, nhưng mà có thừa nhận hay không cũng không liên quan, chúng ta biết là được, thủ hạ của Quý Xương Bảo kia đã hao tổn trong tay ta rất nhiều, sở dĩ chủ động cầu hòa, là vì không muốn nảy sinh xung đột với tường rào Miếu Loan chúng ta."

Sau khi nghe lão Chu nói, cảm thán,"Không ngờ đến cường quốc lại chính là chúng ta."

Lương Hồng nhìn đội viên lúc trước của mình, nàng biết vị đội viên này cách nàng càng lúc càng xa.

"Người quản lý của tường rào Hoài Phổ, Quý Xương Bảo thế mà đến tường rào chúng ta, còn mang theo chút huyết tinh và thịt dị thú, nói là tường rào Hoài Phổ và tường rào Miếu Loan cùng nhau hợp tác phát triển, thuộc về đồng bạn hợp tác chiến lược, khiến cho ta hơi hoảng." Lão Chu nghĩ đến cảnh tưởng lúc đó, cảm thấy có chút khó tin.

"Ai?"

Lão Chu nói,"Nói đến cũng thật kỳ quái, sau khi ngươi đi mấy ngày, ngươi đoán xem ai đến."

"Hoàn toàn chính xác, trước kia người quản lý của tường rào Miếu Loan là ngươi, không sánh bằng người ta cũng là bình thường." Lê Bạch nói.

Cái này chẳng khác nào một cây đao, hung hăng đâm vào trái tim lão Chu.

Đau.

Thật sự quá đau.

Có biết nói chuyện hay không thế, không biết nói chuyện thì chẳng ai nói ngươi câm đâu.

Lão Chu tức giận trừng Lê Bạch, uy thế của người quản lý cũ bộc phát.

Lê Bạch trợn trắng mắt, không nhìn thẳng.

Tinh thần lão Chu này không tốt lắm.

"Các ngươi nói tường rào Kim Lăng và tường rào Nam Thông có máy bay vận tải không?" Lâm Phàm hỏi.

Lão Chu nói,"Cần máy bay vận tải làm gì?"

Lâm Phàm nói tình hình của thôn Bắc Dương ra, nếu là trước kia, lão Chu thật sự sẽ nghĩ đến, dẫn theo nhiều người trở về như vậy, tường rào chúng ta có thể chịu được không, nhưng bây giờ... Chính là thời khắc mấu chốt phát triển tường rào Miếu Loan, nhu cầu cấp bách về nhân viên, đãi ngộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận