Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 483 - Ngươi bay tới bay lui làm gì thế.

Khi bọn hắn biết được chuyện này, đã phái người ra ngoài đi tìm sổ, đây cũng không phải là thứ hiếm có, muốn có được rất đơn giản.

Tuy rằng dựa theo tình hình này, sớm hay muộn là có thể lấy được, nhưng nếu có thể lấy được sớm hơn đương nhiên là tốt nhất.

Ban đêm.

Tường rào Hợp Phì.

Người trong cơ cấu phán quyết của tường rào Thủ Đô đã xuất hiện.

Nam tử trung niên cầm đầu có tóc ngắn, nhìn vẻ mặt rất nghiêm túc, ăn nói sắc lạnh, nhất là hai đôi mắt lạnh lẽo kia khiến người ta cảm thấy đáng sợ, giống như ánh mắt có thể giết người, người nào đối mặt, sẽ cảm thấy không rét mà run, toàn thân run rẩy.

"Đội trưởng, Liêu Kiệt dẫn theo một đám người ra ngoài đuổi theo, thì chưa từng trở về." Một thành viên đi điều tra tình huống tiến lên, báo lại tình hình.

Lúc này đội trưởng gật đầu, cúi đầu, nhìn sổ trong tay, ghi chép trong này chính là thứ mà tường rào Thủ Đô coi trọng nhất.

Một lát sau.

"Đã rõ."

Nhận được mệnh lệnh, đội viên vội vàng rời đi, đến phòng liên lạc của tường rào Hợp Phì, liên hệ với tổng bộ, báo cáo tình huống nơi này cho tổng bộ, đối với nội dung trong sổ, bọn hắn cũng rất tò mò.

Ngô Hưng nghe thấy vậy, khẽ nhíu mày, ngay sau đó, lông mày giãn ra.

"Đi đến phòng liên lạc, liên lạc với tổng bộ, báo cáo tình huống ở đây, nói cho bọn hắn biết, đám người Liêu Kiệt có thể đã bị giết, sổ là bản sao chép, phát tán rất nhiều nơi, đã lộ ra ngoài, không thể nào ngăn cản." Ngô Hưng nói.

Bọn hắn chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của tường rào Thủ Đô, phản kháng đương nhiên là không thể phản kháng.

Mà cái này chỉ là bản sao chép mà thôi.

Đội viên có chút không hiểu, rõ ràng đã lộ ra ngoài rồi, giấu cũng không giấu được, vì sao còn phải ra tay?

"Vâng, đội trưởng."

Nói rõ thứ này muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, muốn ngăn cản thứ này khuếch tán, đúng là nắm mơ.

Đội viên đi liên lạc kia quay trở về, sắc mặt hắn ta hơi khác thường, đi đến bên cạnh đội trưởng, nói khẽ,"Đội trưởng, tổng bộ đưa ra mệnh lệnh, hủy tường rào Hợp Phì."

Ngô Hưng hít sâu, đặt một tay xuống đất, lập tức, một nguồn lực lượng khuếch tán, toàn bộ tường rào Hợp Phì đều chấn động, mặt đất nứt ra, những vật chết giống như bùn đất kia, thế mà lại hóa thành từng con rồng đất cuộn mình.

Bây giờ người duy nhất có được sổ, cũng chỉ có đội trưởng bọn hắn, bọn hắn muốn xem thì... Tạm thời không có cái can đảm kia, đội trưởng đã nói với bọn hắn, thứ đồ chơi này muốn xem thì có thể xem, nhưng nó cũng là bùa đòi mạng, sau khi xem xong, sau này còn sống được hay không, vẫn còn là ẩn số.

Đám người sống sót sinh sống trong tường rào không biết có chuyện gì xảy ra.

Chỉ là không còn cáchn ào.

Lúc này.

Mấy ngày sau.

"Thông báo với bọn hắn, rời khỏi nơi này, đi tìm người phát tán sổ."

Ngô Đình đậu đen rau muốn trong lòng, đi theo Lâm ca ra ngoài phát tán sổ, đã chuẩn bị tốt sẽ chạm mặt chiến đấu với đám người kia.

Kiến trúc sụp đổ, mặt đất nứt vỡ, một lát sau, Ngô Hưng rút tay về, bây giờ tường rào Hợp Phì vô cùng hỗn loạn, có tiếng kêu thảm thiết, có tiếng kêu rên, còn có âm thanh hoảng loạn.

Lâm Phàm liếc nhìn Ngô Đình, trong lòng thở dài, từ khi đám người này đi theo hắn, nói thật, từng người đều có can đảm cả rồi.

Hoảng sợ hét to

Ngô Đình rất khó hiểu, nhìn xung quanh một chút, dưới mặt đất trừ dị thú ra thì không có thứ khác.

"Lâm ca, sao thế?"

"Khoan đã..." Lâm Phàm mở miệng.

Nhưng chuyện duy nhất đáng ăn mừng chính là tường thành vẫn đứng vững như cũ, không bị sụp đổ.

Đáng tiếc...

Đã mấy ngày trôi qua rồi.

Đến ngay cả bóng quỷ cũng không nhìn thấy.

"Vâng." Đội viên nhìn tình hình xung quanh, biết đội trưởng đã nhẹ tay, nếu không cho dù tình hình đã không phải như thế này, tường thành là con đường sinh mệnh của tất cả tường rào, nếu như không có tường thành bảo vệ, vậy thì khi dị thú xuất hiện, chỉ trong nháy mắt sẽ công kích nơi này đến cặn bã cũng không còn. ...

"Lâm ca, người của tường rào Thủ Đô có phải đang tìm chúng ta hay không? Chúng ta làm cho đến bây giờ, thế mà không đụng phải, năng lực tìm người của đám gia hỏa tường rào Thủ Đô này thật sự quá kém cỏi rồi."

Sổ phát tán càng lúc càng nhiều, vì tiết kiệm thời gian, Lâm Phàm trực tiếp mang Lạt Điều theo, nhét đầy không gian của nó, khi bay đến trên không một tường rào, tản ra một đống lớn, vô số sổ phiên đãng trong không trung, đối với người sống sót ở đó mà nói, đã gây ra trùng kích mãnh liệt.

Lâm Phàm và Ngô Đình vẫn luôn hành động, chưa từng dừng lại.

Cũng không biết Lâm ca nhìn thấy gì.

Biểu hiện lại kích động như vậy.

"KHông có gì, vừa rồi ta nhìn thấy dưới mặt đất có lão bằng hữu, ngươi chờ ta một lát, ta đi chào hỏi một chút rồi trở lại." Lâm Phàm mỉm cười nói.

"À."

Ngô Đình cẩn thận tìm kiếm, muốn từ trong đám dị thú bên dưới tìm ra lão bằng hữu của Lâm ca, nhưng thật đáng tiếc, hắn ta thật sự không nhìn thấy ai quen thuộc.

Hắn ta biết Lâm ca có bạn cũ.

Đó chính là Độc Giác Lang Cẩu, nhưng mà rất đáng tiếc, không nhìn thấy.

Rất tò mò.

Cũng không biết lão bằng hữu mà Lâm ca nói là ai.

Ngay khi hắn ta đang nghĩ những chuyện này, bên tai vang lên tiếng rầm rập, một lát sau, tiếng động biến mất, Lâm ca vừa mới nhảy xuống không bao lâu đã trở về một lần nữa.

"Nhanh như vậy?"

"Đúng vậy, ôn chuyện thường rất nhanh, lại không có nhiều lời muốn nói như vậy.

Lâm Phàm phủi tay, phủi đi tro bui trên người, sau đó nhẹ nhàng sờ ngực, Lạt Điều từ trong ngực thò đầu ra ngoài, nghiêng đầu, khó hiểu nhìn người chăn nuôi, mãi đến khi người chăn nuôi lấy ra ba viên huyết tinh cấp sáu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận