Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 301 - Ta chính là ánh sáng của thế giới này, có được hay không. (3)

KHóe miệng Lâm Phàm giật giật.

Gặp quỷ.

Hắn không thể nào dựa vào những lời mà Đại Chùy nói, tưởng tượng ra tình cảnh chân thực.

Đinh đinh đang đang.

Tiếng gõ sắt thay thế tiếng nói chuyênj vừa rồi, mọi thứ đều trở nên đơn điệu.

"Đại Chùy."

"Hả?"

"Ngươi có đồng ý ở lại tường rào Miếu Loan không?" Lâm Phàm bắt đầu ném ra cành ô liu, hắn rất hy vọng đối phương có thể ở lại.

Đại Chùy bị bệnh tâm thần, chứ không phải đầu óc có bệnh, chỉ là tư tưởng khá ưu tú mà thôi.

Đại Chùy ở lại tường rào Miếu Loan chỉ như dệt hoa trân gấm, mà hắn ta đến nơi khác, đối với một số người mà nói, có khả năng chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Cho dù đối phương thật sự bị bệnh tâm thần cũng không sao.

Ngẫm lại cũng đúng.

Nét mặt hắn ta rất nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc, giống như trong người đang mang theo một sứ mệnh nào đó.

"Thử một chút."

Đại Chùy không trả lời, trầm tư, sau đó lắc đầu nói,"Không được, ta không thể nào ở lại một nơi cố định, thế giới này quá nguy hiểm, quá đen tối, còn có rất rất nhiều người cần ta giúp đỡ, ta muốn hóa thành ánh sáng, chiếu sáng khắp ngõ ngách, ta muốn tiêu diệt hết dị thú trên thế giới này, cho dù không có người đứng ta, công nhân quét đường Đại CHùy ta nhất định không sợ hãi mà đứng ra."

Một lát sau.

Ánh mắt Lâm Phàm nhìn đối phương cũng thay đổi.

Khi nói ra lời này.

Hắn tôn trọng quyết định của Đại Chùy, không cưỡng ép.

Đại Chùy nhận lấy búa lớn, tùy ý vung vẩy, vui mừng nói,"Thật tốt, so với cái trước đó của ta còn thích hợp hơn, trước kia búa của ta bị ngươi làm hỏng, ta còn rất đau buồn, bây giờ ta không buồn một chút nào, thậm chí còn rất vui vẻ."

Thế giới này quả nhiên vẫn còn có rất nhiều người tình nguyện đứng lên.

Nghe thấy lời này, Lâm Phàm cười.

Một cái búa lớn cuối cùng cũng rèn đúc xong.

Lâm Phàm ném cái búa lớn hơn trăm cân cho Đại CHùy.

Diêu Tuyết đang cố gắng, nàng là Giác Tỉnh Giả cấp hai, từ sau khi nói chuyện với Lâm Phàm lúc trước, lập tức bắt đầu tích cực sử dụng huyết tinh và thịt dị thú, năng lực của nàng tăng lên, sau khi phụ ma cho vũ khí, thường có thể tăng cao sức chiến đấu.

"Đi, phụ ma vũ khí cho ngươi."

Thực vật ở bên ngoài bị phá hỏng rất nghiêm trọng, dẫn đến bây giờ có rất nhiều hoang mạc.

Kỹ năng rèn sắt max cấp cũng không phải là chuyện đùa.

Tường ngoài.

Nói đùa.

Lâm Phàm muốn đưa cho hắn ta một chiếc xe Pickup, ai có thể nghĩ đến hắn ta lại không biết lái xe, cái này khiến Lâm Phàm vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì thêm, chuyện này có thể hiểu được.

Đại Chùy vác búa lớn, vẫy tay với Lâm Phàm.

"Đi đây."

Đồ chế tạo ra, đều đạt tiêu chuẩn.

"Thích xem thì xem nhiều một chút."

Lâm Phàm cười, biết Đại CHùy muốn đi, lần này chia tay không biết đến lúc nào mới có thể gặp được Đại CHùy, chỉ hy vọng Đại CHùy có thể mãi mãi đi về phía trước.

Phụ ma kết thúc.

Lâm Phàm dẫn theo Đại Chùy đến chỗ Diêu Tuyết, đây chỉ là một cái búa sắt bình thường, đương nhiên độ cứng so với đao, kiếm thì tốt hơn rất nhiều, dù sao thì có vật thật ở đây, độ dày cũng khả quan.

"Đã rất lâu rồi không được nhìn thấy những bông hoa inh đẹp này."

Đại CHùy khom người, nhìn hoa hoa cỏ cỏ mà Diêu Tuyết trồng trọt.

Vào lúc phụ ma vũ khí.

"Chú ý an toàn, có cơ hội lại tìm chúng ta." Lâm Phàm nói.

"ĐƯợc, không thành vấn đề."

Đại Chùy vô cùng vui vẻ rời đi, một đường đi về phía bắc.

Dõi mắt nhìn bóng lưng hắn ta biến mất.

Lão Chu nói,"Hắn thật sự bị bệnh tâm thần sao?"

Lâm Phàm lắc đầu,"Có phải hay không không quan trọng, nhưng hắn rất thần bí, có lẽ hắn chính là một trọng tâm sáng trong việc kết thúc tận thế này."

Khi tai nạn đến, sẽ xuất hiện người có năng lực lãnh đạo.

Đại Chùy có năng lực lãnh đạo ư?

Rõ ràng không phải.

Ngẫm lại thì thật là buồn cười.

Mà tất cả những gì làm ra, chỉ là vì muốn lừa hắn ra ngoài mà thôi.

Với loại tường rào nho nhỏ kia, lấy cái gì mà ngăn cản loại dị thú này.

Lâm Phàm nói rõ tình hình ra, ai có thể ngờ đến thật sự có Giác Tỉnh Giả biến thái, vì muốn tạo ra một tường rào bị dị thú công phá, thế mà kéo một con dị thú cấp bốn đến, mở ra hình thức thảm sát.

Lão Chu vô cùng kinh ngạc.

"A? Sao chỗ đó lại bị hủy diệt?"

Lão Chú á khẩu không thể trả lời được, nói đùa gì thế, khi còn là người bình thường đã có thể dùng quyền đánh dị thú, nói cho quỷ nghe, quỷ còn có khi liếc mắt khinh thường ngươi nữa đó.

Lừa quỷ đấy à.

"Đi, tu luyện đi."

Lâm Phàm quay người rời đi, hắn không biết chuyện mảnh vỡ đến đây là kết thúc hay chưa, nhưng mà hắn thấy, có khả năng vẫn còn chưa kết thúc, tuyệt đối vẫn còn người muốn lấy.

Nhưng những chuyện này cũng không quan trọng.

Có muốn hay không có là chuyện của người ta.

Cá dám tới hay không mới là thật. .

Đột nhiên, hắn dừng chân lại.

"Lão Chu, ngươi sắp xếp người đến chỗ tường rào Hưởng Thủy một chuyến, tường rào bên kia đã bị dị thú phá hỏng, ta nghĩ chắc hẳn vật tư vẫn còn." Lâm Phàm nói.

"Cái này..."

Lâm Phàm nói,"Nếu như lời hắn nói là thật, ngươi có thể vào lúc mình là người bình thường, dùng quyền đánh thương dị thú sao?"

"Đánh giá cao như vậy sao." Lão Chu kinh ngạc, cũng là lần đầu tiên nghe thấy Lâm Phàm đánh giá một người nào đó đến trình độ này. Chỉ có thể nói, căng, căng thật

Hắn lẩm nhẩm lại tên đối phương, nhớ kỹ trong lòng, tương lai một ngày nào đó, nhất định sẽ gặp lại nhau một lần nữa.

"Đại CHùy..."

Nhưng hắn ta có thực lực tiêu diệt dị thú cực mạnh.

Mấy ngày sau.

Tại căn cứ trong sa mạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận