Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 200 - Mẹ nó xe này chính là của ta. (4)

Một đao bổ xuống đầu Diêm La.

Ánh sáng trong mắt Diêm La dần dần biến mất, ý thức lụi tàn.

Hắn ta đã chết.

Nhìn về phương xa.

Bên đó có một chiếc xe Pickup đã lái đi.

Một người chạy thoát sao?

Lâm Phàm không để chuyện này ở trong lòng, chạy thì cứ chạy đi, cho đến bây giờ, vẫn không ai biết Lâm Phàm hắn ở đâu, chỉ biết hắn tên là Lâm Phàm mà thôi.

TRong tận thế, chém chém giết giết là chuyện rất bình thường.

Lên đến tường thành, A Minh vẫn bình tĩnh, sau khi ngừng xe lại, bởi vì hắn ta là người trong đội ngũ của Diêm La, cho nên không ai có can đảm làm gì hắn ta.

"A Minh, không phải Diêm La ca đã dẫn các ngươi ra ngoài sao, sao ngươi đã quay về rồi?" Có người tò mò hỏi.

Cũng may mọi chuyện đều bình an vô sự.

Nghĩ đến chuyện Diêm La đã treo máy, sự kích động trong lòng hắn ta lại cuộn trào, phấn khởi, kích động, hưng phấn khó nói thành lời.

Tường rào Hoài Phổ.

TRò chuyện đơn giản, không gây ra bất cứ nghi ngờ gì.

KHông cần thiết phải để trong lòng.

A Minh cười nói,"Diêm La ca bảo ta quay về lấy ít đồ, đợi lát nữa còn phải ra ngoài."

A Minh đã nhìn thấy tất cả, hơi thở dồn dập, sau khi sắp về đến tường rào, hắn ta mới bình ổn lại sự hốt hoảng trong lòng, trên đường đi vẫn thỉnh thoảng nhìn lại sau lưng, chỉ sợ đối phương truy sát.

Thu dọn đồ đạc về nhà, đã tăng lên cấp bốn rồi, cũng không cần tiếp tục ở chỗ này nữa, muốn cướp xe của hắn đúng là nằm mơ.

Diêm La chắc chắn đã chết.

Cái tủ sắt này chỉ là thứ bài trí, hoàn toàn không phòng được bất cứ kẻ nào.

Khiến hắn ta thở phào nhẹ nhõm.

Hai tay A Minh dùng sức, trực tiếp kéo tủ sắt ra, khi thấy được đồ bên trong, hai mất hắn ta sáng lên, huyết tinh, tràn đầy huyết tinh.

"À."

A Minh nhanh chóng đi vào trong đại bản doanh của bọn hắn, hắn ta biết Diêm La sẽ đặt đồ vật quý giá ở trong hòm sắt, đi thẳng đến phòng của Diêm La, tìm thấy tủ sắt ở trong góc tường.

Hắn ta biết đám gia hỏa này đến đây là muốn đòi phần thưởng.

Thu dọn xong đồ đạc.

"Đúng, đúng, đúng."

Đối với chuyện này, mọi người chỉ có thể giận mà không dám nói gì thôi.

Bây giờ hắn ta đang muốn chạy trốn, không thể để lộ chuyện này ra, chạy thật xa, nếu để cho người khác biết Diêm La đã bị người ta đánh chết, vậy thì tất cả tài phú của Diêm La đều sẽ bị người lợi hại cướp đi.

Hắn ta tìm một cái túi, cất hết huyết tinh vào trong, đây đều là tài sản của Diêm La, cho đến bây giờ, hắn ta cũng không bao giờ chia huyết tinh cho người khác, lúc nào cũng tự mình chiếm lấy.

Hắn ta không nghĩ đến chuyện tìm Lâm Phàm gây chuyện, thực lực của người ta là gì, bản thân mình có thực lực ra sao, bản thân hắn ta tự biết nên làm như thế nào.

Cho nên rời khỏi nơi này, mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

Cho dù hắn ta đã sớm lấy huyết tinh đi, cũng sẽ bị cường giả khác ép giao nộp ra.

Ai bảo Diêm La là Giác Tỉnh giả cấp ba, muốn sống sót trong tận thế, bọn hắn cần phải dựa vào.

"Chúng ta không vội, chuyện của Diêm La ca quan trọng hơn."

"Ngài cứ bận việc trước đi."

A Minh gật đầu, đi thẳng không quay đầu lại.

A Minh vội vàng rời đi, khi đẩy cửa ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy những người sống sót đoạt treo thưởng lúc trước, những người sống sót này mặt mày tươi cười, ánh mắt chờ mong nhìn hắn ta.

Bọn người sống sót này vội vàng gật đầu.

Nói xong thì vội vàng rời đi, bước vài bước, quay đầu lại nói,"Đừng lo lắng, Diêm La ca có cấp bậc thế nào, đó chính là Giác Tỉnh giả cấp ba, chỉ mười viên huyết tinh cấp hai sao có thể quỵt của các ngươi được, đúng không?"

A Minh giả vờ bình tĩnh nói,":Các ngươi đừng nóng vội, chờ Diêm La ca quay về, huyết tinh cho các ngươi thì nhất định sẽ cho, bây giờ ta phải lập tức đến chỗ Diêm La ca, không nhiều lời với các ngươi nữa."

Cuộc sống mới đang đợi hắn ta.

Có đống huyết tinh này, hắn ta tự tin thực lực của mình nhất định sẽ tăng cao.

Đi đến tường thành, lái xe, hạ xuống tường thành, một chân đạp ga, điên cuồng chạy nhanh, bụi cuốn đầy trời, trời cao mặc chim bay, cuộc sống mới đang nghênh đón hắn ta.

"Ha ha ha ha ha..."

Loáng thoáng, có tiếng cười vui sướng truyền đến, đám người sống sót trên tường thành nhìn về phương xa, dường như vừa nghe thấy tiếng cười. ...

Tường rào Diêm Hải.

"Hồng tỷ, tường rào chúng ta hôm nay có một người sống sót điên điên khùng khùng đến.

Ngô Đình bước đến, thấy mọi người đều ở đây, lập tức nói chuyện kỳ quái mình vừa gặp được ra.

Có người nói,"Ngô ca, thời buổi này người sống sót điên điên khùng khùng không ít, đây không phải là chuyện rất bình thường sao?"

Ngô Đình nói,"Người sống sót này thì không giống, hắn nói mình từ huyện Bảo Ứng đến đây, nói rằng nơi đó xuất hiện quái vật rất đáng sợ, cao sáu bảy mét, mọc hai cái đầu người, không đúng, là giống người y như đúc, vô cùng khủng bố, các ngươi có ai từng thấy loại dị thú này chưa?" Nghe thấy miêu tả như vậy, lúc đó Ngô Đình rất mê mang.

Suy nghĩ nát óc, cũng không nghĩ đến, đây là dạng dị thú gì.

Đám người sợ ngây người.

Ngay sau đó.

Có giọng cười ha ha truyền ra.

"Ta nói này Ngô ca, tên kia điên điên khùng khùng, ngươi thật sự tin vào lời hắn nói sao?"

"Đúng vậy, chúng ta ở trong tận thế đã mười năm, có dạng dị thú nào mà chưa từng nhìn thấy, ngươi nói xem loại dị thú này sao có thể tồn tại chứ."

Đối mặt với lời chất vấn của mọi người.

Ngô Đình cũng bất đắc dĩ mà nhún vai "Ai mà biết được."

Lương Hồng nói,"Không nói đến mấy chuyện điên điên khùng khùng này, dị thú triều đã qua một khoảng thời gian rồi, chúng ta cũng nên bắt đầu đi săn giết dị thú, muốn sống sót trong tận thế, nhất định phải có đủ huyết tinh và thịt dị thú."
Bạn cần đăng nhập để bình luận