Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 519 - Chưa bao giờ nghĩ đến lại thuận lợi như vậy. (3)

"Ừm, ta cũng có loại cảm giác này." Vương Dũng nói.

Hắn ta thấy bất cứ một tai nạn nào xuất hiện, quả thật có thể kéo dài một khoảng thời gian, nhưng khi đến một thời gian nhất định rồi, sẽ xuất hiện chuyển biến.

Mà loại chuyển biến này chính là bây giờ.

Lâm Phàm lái xe, một tay vịn tay lái, một tay sờ ngực, trong lòng suy nghĩ.

Lạt Điều à, lần này chúng ta ra ngoài kiếm lời lớn rồi.

Hắn cũng không nghĩ đến có thể thuận lợi khống chế tường rào Thủ Đô như vậy, thuận lợi đến mức không dám tin, đương nhiên, hắn biết cái này có liên quan đến Vương Vũ và Vương Dũng.

Đó chính là bọn hắn là nhân vật mạnh nhất sau khi hấp thu năng lượng trong mảnh vỡ, lại bị Lâm Phàm bắt lại.

Đám người sống sót xung quanh đã bị chấn nhiếp rất sâu.

Lý Huy nói,"Ta chỉ nghĩ là không ngờ mình vẫn còn sống."

"Không cần nói cảm ơn với ta, muốn nói thì cũng phải là ta nói cảm ơn, cảm ơn người đã tin tưởng ta."

Nguy hiểm nhất không phải là tổ chức Trùng Sinh, mà là gia hỏa này.

"Thật sự cảm ơn."

Hắn đã có thể nghĩ đến chuyện tiếp theo, đó chính là trong khoảng thời gian này, người sống sót sẽ dốc lòng phát triển tăng thực lực lên, sau đó, trong một khoảng thời gian nhất định, một lượng lớn Giác Tỉnh giả xuất hiện, thực lực tổng hợp của nhân loại sẽ lên cao không chỉ một cấp độ.

Nếu không hắn hoàn toàn không có khả năng chạm đến những thứ này.

Đồng thời hắn quả quyết giết chết hai nhà Trần Vương, trực tiếp khiến mọi người hốt hoảng.

Đúng là như vậy.

Mà chuyện hắn cần làm chính là đi đến tổ chức Trùng Sinh một chuyến, còn tìm cả gia hỏa có thể hấp thu năng lực kia.

Đương nhiên, mấu chốt là vì thực lực của bản thân hắn đủ mạnh.

"Đó là vì Tần Khiếu đã nương tay với ngươi, hắn cũng đang đánh cược, người Chu Duyệt đi tìm có thể cứu được ngươi." Lâm Phàm nói.

Những chuyện xảy ra đều có quan hệ nhân quả.

"Cười gì vậy?" Lâm Phàm thấy Lý Huy cong môi lên, lộ ra nụ cười, tò mò hỏi.

Lý Huy nhìn Lâm Phàm, không nói gì, chỉ là vào giờ phút này, tâm tình của hắn ta chưa bao giờ thoải mái như thế.

Nếu như không phải Lý Huy tin hắn, bảo Chu Duyệt mang sổ đến.

KHông có những chuyện này, vậy thì cũng không có chuyện của tường rào Thủ Đô.

"KHông đúng, dị thú tập kích sẽ không cho bọn hắn thời gian thu dọn đồ đạc." Lâm Phàm nói.

"Bọn hắn đang di chuyển quy mô lớn sao?" Lâm Phàm kinh ngạc vô cùng.

Lâm Phàm điều khiển xe, đến gần đối phương, sau đó dừng sát vào.

Phía trước xuất hiện một lượng lớn xe cộ, đang cuồn cuộn chạy về phía bọn hắn.

Nhìn thấy Lâm Phàm và Lý Huy xuống xe, nam tử trung niên kia nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng lại vô cùng cảnh giác.

KHông biết bao lâu.

Lâm Phàm cười lấy từ phía sau xe thùng xăng đã chuẩn bị sẵn, trực tiếp đổ đầy cho bọn hắn, dùng hành động để xác nhận phỏng đoán của ngươi.

Nếu như gặp phải người không có ý tốt, có thể sẽ hỏng bét.

Phần lớn đại đội đã rời đi, khiến bọn hắn bị lạc đàn.

Làn xe đi ngang qua, không hề dừng lại một chút nào, thậm chí ngay cả một câu bắt chuyện cũng không có.

"Có cần giúp đỡ gì không?" Lâm Phàm chủ động mở miệng nói.

Người vừa tức giận đá cửa xe kia chính là một nam tử trung niên, hắn ta bất đắc dĩ nói,"Xe đã hết xăng."

Lâm Phàm mở cửa xe bước xuống, chuẩn bị trò chuyện với đối phương một chút.

Lý Huy nói,"Một xe bốn năm người, xe đến mấy chục chiếc, trên xe chở rất nhiều thứ, chắc hẳn là di chuyển, chẳng lẽ chỗ của bọn hắn gặp biến cố, hoặc là gặp dị thú tập kích?"

"Hỏi một chút là được."

Rất nhanh, bọn hắn đã nhìn thấy một chiếc xe lạc đàn, mấy người sống sót đang đứng bên cạnh xe, mặt mũi vô cùng bất đắc dĩ, thậm chí có người hình như đang tức giận, thở hổn hển đá mạnh vào cửa xe.

Tiếp tục chạy về phía trước.

Quả nhiên, nam tử trung niên nhìn thấy hành động của Lâm Phàm, lập tức thở phào một hơi.

"Cảm ơn."

Hắn ta thật không ngờ trong tận thế còn có loại người tốt này.

"KHông có việc gì, đi ra ngoài đều là bạn bè, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện đương nhiên, các ngươi muốn đi đâu?" Lâm Phàm tò mò hỏi.

"Chúng ta muốn chạy nạn đến tường rào Thủ Đô, vừa rồi trên đường các ngươi tới đây nhất định đã nhìn thấy rất nhiều đội xe chạy đi, những người kia cũng giống như chúng ta."

"Chạy nạn? Tại sao đang yên đang lành tất cả mọi người lại nghĩ đến chuyện chạy nạn?"

Lâm Phàm có ý nghĩ, nhưng vẫn nghi ngờ hỏi.

"Ai, đừng nói nữa, trước kia chúng ta ở trong tường rào Thanh Mộc, mọi chuyện đều tốt, ai biết có một người điên tới, vừa đến đã đạp ra một lỗ hổng trên tường thành tường rào chúng ta, sau đó tiến vào, chuyên giết Giác Tỉnh giả, mẹ nó còn nuốt tim ngay trước mặt chúng ta..."

Nam tử trung niên càng nói càng sợ hãi, vẻ mặt run rẩy.

Thật là biến thái.

Tình cảnh đó còn khó chấp nhận hơn cả nhìn dị thú ăn thịt người.

Lâm Phàm và Lý Huy liếc nhìn nhau.

Là tên kia, cũng chính là người mà bọn họ muốn tìm.

Nam tử trung niên nói tiếp,"Tường rào Thủ Đô bị ba đại gia tộc khống chế, cũng không biết đám người chúng ta đến đó có được thu nhận hay không, cuộc sống sau này phải sống như thế nào đây."

Lâm Phàm vỗ vai hắn ta,"Đường ở dưới chân mình, tường rào Thủ Đô đã không còn ba đại gia tộc nữa, nơi đó sẽ tốt hơn."

"A..."

Nam tử trung niên há hốc mồm, có chút khó hiểu.

Có ý gì vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận