Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 228 - Có phải ngươi rất hâm mộ Lạt Điều hay không. (2)

Vẻ mặt nam tử vô cùng âm trầm, khi Tiền Đào tiến hành thí nghiệm, bọn hắn đều quan sát, vừa bắt đầu cũng không phát hiện ra hiệu quả gì, nhưng sau khi gián điệp bên đó gửi số liệu của vật thí nghiệm về.

Hắn ta mới biết, lần thí nghiệm kia đã sáng tạo ra quái vật đáng sợ chân chính.

Mỗi ngày đều trưởng thành.

Hơn nữa sau khi ăn nhân loại và dị thú, tình hình bản thân sẽ thay đổi, tựa như hấp thu lực lượng của con mồi, cường hóa bản thân.

Chỉ với hiệu quả này thôi, cũng khiến bọn hắn đỏ mắt.

Vốn nghĩ phái người đến đó tiếp quản, ai ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Nam tử nói,"Thông báo tất cả các căn cứ tổ chức, nhất định phải tìm cho ra Tiền Đào."

"Vâng."

Đáng tiếc, hắn ta muốn giấu diếm vật thí nghiệm, nhưng lại bị gián điệp truyền về tổng bộ.

Cũng không lâu lắm.

Nhưng bây giờ thì không cần.

Nhưng mà không quan trọng, chỉ cần có thể đến chỗ Dương Phi, hắn ta sẽ tự mình khống chế Dương Phi, dẫn theo Dương Phi tiến hóa trưởng thành, tuyệt đối có thể bay thẳng lên trời, hoàn toàn quật khởi.

Gã đeo kính cũng chính là Tiền Đào, cầm tay lái, thỉnh thoảng nhìn điểm đỏ trên định vị, điểm đỏ đang di động, nhưng cách hắn ta không xa, từ căn cứ Mộc Dương chạy ra ngoài, hắn ta biết mình đã không còn chỗ để đi.

Nhìn thấy mục tiêu Tiền Đào kinh ngạc một chút, sau đó chính là vui sướng, vật thí nghiệm càng mạnh thì chứng tỏ hắn ta càng an toàn, thậm chí sau khi Dương Phi tiến hóa đến một trình độ nhất định rồi, hắn ta hoàn toàn có thể dẫn theo Dương Phi chiếm lĩnh một cái tường rào, từ đó không ngừng phát triển, có thể đứng vững gót chân trong tận thế này.

Lúc này, vùng ngoại ô.

Xa xa đã thấy có một vị Song Đầu Cự Nhân, đó chính là Dương Phi, trải qua khoảng thời gian cố gắng, hình thể đã cao hơn.

Nếu là trước kia, hắn ta nhất định sẽ tìm một tường rào trốn mai danh ẩn tích.

Một chiếc xe đang nhanh chóng chạy đi.

Đây là chuyện khiến hắn ta tức giận nhất.

Xe lái đến gần.

Bởi vì Dương Phi đã cho hắn ta đủ tự tin, Dương Phi trưởng thành vượt ra khỏi sự tưởng tượng của hắn ta, nếu như cho Dương Phi đủ thời gian, nhất định có thể trưởng thành đến mức kinh khủng hơn cả loài dị thú kinh khủng nhất.

Tiền Đào dừng xe lại, tạm thời không xuống xe, mà chờ Dương Phi ăn hết đồ ăn, trải qua nhiều lần thí nghiệm, hắn ta có thể xác định, khi Dương Phi đang ăn uống là lúc khó khống chế nhất, giống như chó vậy, tương đối bảo vệ thức ăn.

"Khá lắm, tiến hóa thật là nhanh, trước kia cũng chỉ 11-12 mét, bây giờ đã sắp 15 mét rồi, đúng là máy ủi đất hình người, khủng bố vô cùng."

Lúc này, Dương Phi đang gặm ăn xác dị thú, xác dị thú cấp ba khổng lồ đã bị hắn ta gặm một nửa, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, tràng cảnh này quả thật là đáng sợ đến cực điểm.

"Dương Phi, là ta, ta là chủ nhân của ngươi."

Dương Phi ăn rất nhanh, không quá lâu, cái xác đã bị hắn ta ăn hết.

Thời gian dần qua.

Nếu như không phải bại lộ, khiến hắn ta phải rời khỏi căn cứ Mộc Dương, nếu không nhất định có thể dạy dỗ Dương Phi thật tốt, trở thành đại sát khí trong tay hắn ta.

Mệnh lệnh được đưa ra.

Lúc có người đến gần, sẽ nhe răng trợn mắt, phát ra tiếng cảnh cáo.

Trải qua khoảng thời gian quan sát.

"Nhớ kỹ, ta là chủ nhân của ngươi, mệnh lệnh của ta, ngươi nhất định phải phục tùng."

Dương Phi cong đầu gối, cho dù đã ngồi xổm xuống, nhưng hình thể của hắn ta trong mắt Tiền Đào, vẫn là quái vật khổng lồ.

Xác dị thú cấp ba nhìn có vẻ rất lớn.

Dương Phi đến trước mặt Tiền Đào, sau đó dừng bước chân lại, lẳng lặng chờ đợi.

Tiền Đào đẩy gọng kính, khóe miệng nở nụ cười đắc ý, rất rõ ràng, lựa chọn vừa rồi là đúng, nên xuất hiện sau khi đối phương ăn xong, như vậy mới dễ khống chế.

"Ngồi xuống."

Dương Phi dừng ăn, phát hiện cách đó không xa có một chiếc xe dừng lại, sau đó nện bước chân, đi về phía chiếc xe kia, Tiền Đào đứng trong xe vội vàng xuống xe, thuận tay cầm theo cái rương màu đen ở ghế phó lái.

TRong lòng hắn ta vẫn không nhịn được nhảy lên.

Nhưng đối mặt với loại quái vật khổng lồ này.

Tiền Đào mở cái rương ra, gửi chỉ lệnh đi, bắt đầu câu thông với Dương Phi, khi Dương Phi không ngừng đến gần, một cảm giác áp bách đập vào mặt, cho dù hắn ta biết biết mình có thể khống chế Dương Phi.

Hắn ta đã có thể xác định Dương Phi bị khống chế, trừ chút tỳ vết này ra, không có bất cứ vấn đề nào cả.

Dương Phi nhìn chằm chằm Tiền Đào.

Một đôi mắt đỏ, một đôi mắt trắng, khiến người ta cảm thấy đáng sợ.

Cho dù tâm thái của Tiền Đào rất tốt, thế nhưng khi bị hai đôi mắt này nhìn chằm chằm, chẳng biết tại sao, vẫn cảm thấy tim đập hơi nhanh.

Tiền Đào chỉ vào nó nói,"Đôi mắt của ngươi, ta không thích, nhưng mà thôi, quái vật cuối cùng cũng là quái vật, nếu như không khiến người ta khó chịu, sao có thể uy hiếp người khác."

Lúc này, Tiền Đào còn không biết lửa giận trong người Dương Phi đang thiêu đốt.

Từ đầu đến cuối hắn ta đều nhớ kỹ Tiền Đào, nhớ kỹ khi mình bị trói trên bàn thí nghiệm.

Máy móc cắt thân thể của hắn ta.

Các loại đồ vật hỗn loạn thay thế khí quan ban đầu của mình.

Những ký ức này khiến Dương Phi hoàn toàn tức giận, hắn ta giơ tay lên, đột nhiên đập về phía Tiền Đào, Tiền Đào quá sợ hãi, vội vàng tránh đi, trực tiếp kéo dài khoảng cách với Dương Phi.

Sau khi bàn tay đập xuống mặt đất, mặt đất đều chấn động, để lại chưởng ấn thật lớn.

"Nguói làm gì thế, tạo phản à."

Tiền Đào tức giận quát lớn, ngạc nhiên vô cùng, chuyện gì xảy ra vậy, đang yên đang lành sao lại đột nhiên nổi giận, không đúng, ánh mắt của gia hỏa này, không sai, hắn ta phát hiện một đôi mắt trên cái đầu khác không đúng lắm.

Loại ánh mắt đó giống như đang nhìn thẳng vào kẻ địch.

Cái này khiến Tiền Đào đột nhiên hiện ra một ý nghĩ, đó chính là Dương Phi còn ký ức, còn nhớ rõ chuyện mình bị trói trên bàn thí nghiệm.

Nếu như thật sự là như vậy.

Thế thì rất tồi tệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận