Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 174 - Lâm Phàm: Ngươi có mất mặt hay không, đến đánh với ta. (2)

Hỏi bên phía Lê Bạch nhất định không thể có được đáp án.

Cho nên chỉ có thể chủ động hỏi Lâm Phàm.

Lâm Phàm uóng trà, cười nói,"Không đánh thì không quen biết, có khi duyên phận thật sự khó hiểu như vậy đấu."

"Ồ..."

Nghe thấy vậy, Lương Hồng dường như đã hiểu ra.

Ngô Đình đứng bên cạnh nói,"Ta đã sớm nói mà, nhất định là Lâm ca đã đánh Lê Bạch một trận tơi bời, nhưng mà Lâm ca lòng dạ rộng lớn, không chấp nhặt với hắn, để hắn quay về."

Lương Hồng nhìn Ngô Đình, khá lắm, tiếng Ca này gọi thật là thuận miệng.

Nàng luôn cảm thấy, nếu như cho tiểu tử này cơ hội, tiểu tử này tuyệt đối sẽ chạy, trực tiếp đến gia nhập tường rào Miếu Loan.

Đã sắp trở thành Giác Tỉnh giả cấp bốn rồi.

Nhà máy mà Lương Hồng nói cũng không phải là nhà máy, mà là một phòng hơi lớn mà thôi.

Lâm Phàm nghĩ đến Lê Bạch tự nhốt mình trong nhà máy, không phải là chuyện lần đó khiến hắn ta chịu đả kích to lớn gì rồi chứ?

Lúc này.

Lương Hồng đứng dậy,"Ta dẫn ngươi đi tìm hắn, đội Bạo Long của hắn đã giải tán, nghe nói trong khoảng thời gian này, hắn luôn tự nhốt mình trong nhà máy, cũng không biết để làm gì."

Trong căn phòng mờ tối.

Lâm Phàm cười cười không nói chuyện, vẫn nên chừa chút mặt mũi cho Lê Bạch, dù sao thì người nào cũng cần mặt mũi, chuyện đã xảy ra, không cần phải nói ra.

Nơi này từng là đại bản doanh của đội Bạo Long.

"Được, phiền ngươi rồi."

"Đúng rồi, Lê Bạch ở đâu, ta có vài việc muốn tìm hắn." Lâm Phàm nói.

Tâm tính đừng nên kém như vậy. ...

Đánh rắm là chuyện binh thường.

Ngẫm lại cũng không có khả năng.

Ai dám nói mình không thúi, cho dù là đẹp như Thiên Tiên cũng sẽ đánh rắm, hơn nữa còn thúi.

Sau khi đội Bạo Long giải tán, đại bản doanh này cũng chỉ còn lại một mình Lê Bạch.

Lê Bạch với thân hình khổng lồ, biểu hiện rất đau đớn, từ sau khi biết được nhược điểm của mình rồi, hắn ta luôn liều mạng muốn khắc phục nhược điểm này.

Hắn ta đã sớm chuẩn bị một cái mộc tắc cực lớn.

Ý chí cố nén và khống chế cơ vòng, thường thường đều là ý chí lớn hơn một bậc, nhưng cơ vòng xê chuyển, lại không phải chuyện hắn ta có thể khống chế.

Hắn ta không cho phép bản thân có nhược điểm như vậy.

Lúc này, hắn ta cố nén xúc động muốn đánh rắm kia lại.

"Ừm."

Nhưng Lê Bạch thì khác, hắn ta tuyệt đối không cho phép bản thân mình có nhược điểm đánh rắm, hơn nữa còn là sau khi biến thân, cái rắm này lại trở nên thường xuyên hơn, cản cũng không thể cản được, đây là chuyện tuyệt đối không cho phép.

Lâm Phàm kéo cửa sắt ra, trong phòng rộng rãi tối tắm, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy có một bóng người đang đứng ở đó.

Trước kia nơi này rất náo nhiệt, đội Bạo Long ở nơi này rất nổi tiếng, mỗi ngày người tới lui đặc biệt nhiều, nhưng từ sau khi Lê Bạch giải tán đội ngũ rồi, nơi này đột nhiên trở nên vô cùng im lặng.

Lương Hồng gật đầu.

"Nhịn, ta phải nhịn."

Bên ngoài.

Lâm Phàm, Lương Hồng, Ngô Đình đã đứng ở ngoài cửa, một cách cửa đầy vết rỉ sắt đóng chặt.

"Chính là chỗ này sao?" Lâm Phàm hỏi.

Vì giải quyết loại phiền toái này.

Những người khác không thể nào chiến thắng hắn ta, nhưng chỉ cần có nhược điểm này, gặp được Lâm Phàm nhất định sẽ thua.

Phần bụng bị trướng khí lộ rõ, cảm giác cố gắng kìm nén rất khó chịu, nhưng mà ý chí của Lê Bạch cường đại đến mức nào, thậm chí còn đang âm thầm nghĩ, nếu như ngay cả cái này cũng không nhịn được, cho dù sau này trở thành cường giả, cũng là một cường giả có nhược điểm chí mạng mà thôi.

Ngăn chặn lối ra.

"Tối quá, sao không bật đèn."

Sờ vào vách tường, tìm công tắc mở đèn.

Tạch!

Công tắc được bật lên, đèn sáng, trong phòng trở nên vô cùng sáng rõ.

Ba người bọn họ nhìn thấy rõ bóng người kia, chính là Lê Bạch, bây giờ Lê Bạch đang mặc quần cộc to, đứng ở nơi đó, cả gương mặt nghẹn đến đỏ bừng, ngay khi ánh đèn mở lên.

Lê Bạch đang suy nghĩ dựa vào ý chí giải quyết nhược điểm, đột nhiên trừng mắt, nhìn chằm chằm ba người vừa xuất hiện.

Khi nhìn thấy gương mặt Lâm Phàm.

Vẻ mặt đột nhiên thay đổi.

"Là ngươi..." Lê Bạch kinh ngạc nói.

Hắn rất muốn nói, ngươi chơi cũng thật đa dạng.

Đồng thời, Lâm Phàm cũng trợn tròn hai mắt vì thao tác của Lê Bạch.

Chỉ có như vậy mới không bị truyền ra ngoài.

Đó chính là giết người diệt khẩu.

Giờ phút này, hắn ta có một ý nghĩ đáng sợ nhảy ra trong đầu.

Mặt mũi mất hết, hoàn toàn mất hết, sau này sao còn có thể ở lại cái tường rào Diêm Hải này nữa?

Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.

Bản thân Lê Bạch ngây ngốc, sắc mặt trắng bệch.

Ánh mắt Lương Hồng và Ngô Đình nhìn chằm chằm vào cái mộc tắc lăn xuống đất, miệng há hốc, vẻ mặt kinh hoảng.

Ngô Đình không nhịn được nói,"Mộc, mộc tắc từ trong quần cộc rơi ra ngoài."

Tất cả mọi người đều là người trưởng thành.

Nhìn thấy đều hiểu, không hiểu chính là dối trá.

Nhất là có ánh sáng chiếu rọi, trên cái mộc tắc kia còn có chút ẩm ướt.

Lê Bạch trợn tròn mắt.

Hắn ta biết mình xong đời rồi.

Trông chốc lát.

Mộc tắc trực tiếp từ trong quần cộc rơi ra ngoài, lăn trên mặt đất.

Loảng xoảng một tiếng.

Vang vọng như pháo.

Thật sự như một tiếng sấm bổ giữa trời quang.

Bình thường mà kinh ngạc thốt lên thì chẳng có vấn đề gì, nhưng mà khi hắn ta mở miệng nói chuyện, ý chí cố kìm nén kia hoàn toàn buông lỏng, phần bụng dời sông lấp biển, thổi phù một tiếng, một cái rắm vừa vang vừa thối đột nhiên tung ra.

Nhưng cho dù nói thế nào, Lê Bạch người ta cũng đã sắp thành Giác Tỉnh giả cấp bốn rồi, mặt mũi nhất định phải có, hắn có thể mở miệng trào phúng ngay được sao?

Nhất định là không được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận