Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 142 - Lãnh tụ tinh thần, hắn vẫn còn, chúng ta không sợ.

Ý rất rõ ràng.

Mẹ nó ta không muốn chuyện gì cũng phải quản. .

Mấy chuyện nhỏ chứ giao cho lão Chu đi.

Chu Thế Thừa nhìn một cái đã nhìn thấy được ý nghĩ của Lâm Phàm, tiểu tử này hay lắm, có quyền lợi của người quản lý, còn muốn xem hắn ta là công cụ hình người, nhưng mà thôi, quản lý nhiều năm như vậy, đột nhiên mặc kệ mọi thứ, có vẻ như cũng không thích ứng lắm, quản lý chút ít sự việc, có vẻ cũng không tệ.

"Không thành vấn đề, nếu như đột nhiên bảo ta không cần làm chuyện gì cả, ta thực sự cũng không quen." Chu Thế Thừa nói.

Lâm Phàm gật đầu, không nói gì thêm nữa.

Đứng dậy, đi sang một bên, lấy bút và vở, một mình ở đó tô tô vẽ vẽ, trong phòng vô cùng yên tĩnh, đám người cũng không nói gì, dù gì thì mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Còn đang chờ tin tức của tường rào Hưng Dương và tường rào Diêm Hải.

Trương Thành: năng lực sóng âm.

KHâu Kiệt: Năng lực phòng ngự.

Diệp Đồng Đồng: Năng lực hệ mộc.

Bàng Viễn: Năng lực hóa lớn.

Lâm Phàm: Năng lực hệ hỏa.

Đám người an tĩnh.

Lúc này, trên cuốn vở của Lâm Phàm đang liệt kê ra năng lực Giác Tỉnh giả.

Nhìn danh sách viết ra.

Diêu Tuyết: năng lực phụ ma.

Chu Thế Thừa: Điều khiển kim loại.

Vi Minh: năng Lực tốc độ.

Trong lòng cũng hơi run lên, dị thú triều mang lại nguy hại to lớn, hơn nữa bọn hắn lúc này đã xem như tốt rồi, đối mặt với dị thú không lợi hại như trong tưởng tượng.

Mã Phi: Năng lực con rối.

Nhưng cho dù như vậy, vẫn hao tổn nhiều người như thế, nhớ lại, trong lòng không khỏi run rẩy.

Lâm Phàm ngẩng đầu, chậm rãi nói,"Tường rào Miếu Loan chúng ta lúc trước có tất cả là mười một Giác Tỉnh giả, trải qua lần dị thú triều tiến công này, hao tổn mất hai người, bây giờ còn lại chín người, Liệp Sát giả tử thương mười người, còn hơn 20 người, còn những người bình thường có thân thể cường tráng khác, lại càng tử thương thảm trọng, sinh lực của tường rào chúng ta bị suy yếu rất nhiều."

Nghe thấy lời này.

Chu Thế Thừa nói,"Chọn lựa ra một nhóm người đáng bồi dưỡng, lấy huyết tinh và thịt dị thú cho bọn họ dùng, có lượng lớn vật liệu bồi dưỡng, khả năng một tháng, hoặc là hai tháng, tất nhiên có thể có hiệu quả."

Bởi vậy vẫn luôn không áp dụng.

Chu Thế Thừa gật đầu, ghi nhớ trong lòng.

Đám người nghe thấy Lâm Phàm nói vậy.

Không biết bao lâu.

Lâm Phàm đã sớm có suy nghĩ, nói tiếp,"Tường rào chúng ta muốn an an ổn ổn tồn tại trong tận thế, thậm chí càng ngày càng mạnh, nhất định phải có đầy đủ Giác Tỉnh giả và Liệp Sát giả, lôi kéo từ bên ngoài không thích hợp lắm, lòng người khó dò, ai cũng không biết bọn hắn nghĩ gì, cho nên ta cho rằng chúng ta có thể từ bồi dưỡng người từ trong tường rào của chúng ta."

Chỉ cần đánh lui, vậy thì có nghĩa là an toàn.

Dị thú triều ở tường rào Hưng Dương đã kết thúc, không bị dị thú công phá, mà đã đánh lui dị thú, tin tức này khiến bọn người Lâm Phàm thở phào một hơi.

Trên diện đài vô tuyến có tin tức truyền đến.

Đối với bọn hắn mà nói, đây là chuyện tất nhiên, bọn hắn cũng đã từng nghĩ đến, nhưng mà muốn bồi dưỡng được một vị Giác Tỉnh giả hoặc Liệp Sát giả, cần phải có vật tư rất lớn.

Còn về lão Vương và Tiểu Hi Vọng thì sẽ do tự tay hắn bồi dưỡng.

Cho dù cứng rắn đắp lên, hắn cũng phải kéo hai người này thành Giác Tỉnh giả.

Nếu như có người biết được ý nghĩ của Lâm Phàm, nhất định sẽ nói, Giác Tỉnh giả không dễ bồi dưỡng ra như vậy đâu, đúng là suy nghĩ hão huyền, nhưng hắn chỉ muốn nói, trị số tinh thần đạt tiêu chuẩn là dựa vào may mắn, nhưng mà chỉ cần vật tư cơ sở đầy đủ, tuyệt đối có thể trở thành Giác Tỉnh giả.

Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, xác dị thú hiện giờ ở trong tường rào rất nhiều, hoàn toàn đầy đủ, cho nên bồi dưỡng Liệp Sát giả và Giác Tỉnh giả, có vẻ không phải là chuyện không thể nữa.

Lâm Phàm nói đến Vương Đại Bảo, chuyên gia nông nghiệp Hoàng Hải.

"Lão Chu, việc này còn phải dựa vào ngươi sắp xếp, nhưng mà bên ta có mấy người, gia nhập vào đó."

Lâm Phàm gật đầu, lão Chu thật hiểu hắn, chọn người đáng bồi dưỡng, chứ không phải bồi dưỡng toàn bộ, nếu không cho dù bây giờ bọn hắn không thiếu thịt dị thú, cũng không chịu nổi lượng vật tư cung cấp cho nhiều người như vậy.

Lâm Phàm đứng dậy, đi đến bên ngoài, trời đã tối, thời gian chiến đấu so với tưởng tượng của hắn còn dài hơn, chậm rãi thở ra một hơi, nhúc nhích mũi, có thể ngửi được một mùi máu tươi ngập tràn trong không khí, đã lâu vẫn không thể tiêu tan. Mùi máu tươi này có một phần là từ dị thú, cũng có một phần máu của những người người sống sót hăng hái phản kháng săn giết dị thú, bảo vệ tường rào.

"Ta vẫn còn quá yếu."

Lâm Phàm tự lẩm bẩm một mình.

Muốn sống trong tận thế, hơn nữa còn muốn sống thật vui vẻ, nhất định phải có đủ thực lực mạnh mẽ, chỉ dựa vào thực lực bây giờ, thật sự quá yếu.

Cảm nhận sâu sắc được chuyện này, hắn nắm chặt tay thành nắm đấm, chỉ mong muốn có thể nhanh chóng mạnh lên.

Tường rào Kim Lăng. Khói lửa ngập tràn, thây ngang khắp đồng, một loại không khí kiềm nén bao phủ.

Một vị lão giả mặc quân trang đứng trên tường thành bằng bê tông cốt thép, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi nhìn về phương xa, trên người hắn ta dính máu, vết máu này không biết là của bản thân hay là của dị thú.

Đợt dị thú triều này đã khiến tường rào Kim Lăng bọn hắn bị tổn thất quá lớn.

Bọn họ quả thật đã ngăn chặn được dị thú, nhưng thắng lợi này là dựa vào mạng sống con người chồng chất lên.

Lúc này, một nữ tử cung kính đi đến bên cạnh lão giả.

"Bọn hắn quay về rồi sao?" Âm thanh lão giả khàn khàn hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận