Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 204 - Sau khi thương đội đi ngang qua, ta cảm thấy cái gì cũng thiếu. (2)

Một chiêu này đã bị hắn nhìn thấu, sao có thể để đám trẻ này đạt được mục đích.

Ngô Đình không ngờ Lâm ca không chỉ có địa vị cực cao trong lòng người lớn, ngay cả trẻ nhỏ cũng kính yêu hắn như vậy, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, hắn ta thặt khó có thể tin tưởng được.

Nghĩ đến tường rào Diêm Hải chỗ mình ở, nói thật, giữa hai bên không thể nào so sánh được.

Thời gian dần qua.

Có Lâm Phàm dẫn đường, Ngô Đình đã nhìn thấy rất nhiều thứ mà hắn ta không thể nào tưởng tượng được.

Càng khiến hắn ta cảm thấy thần kỳ chính là chỗ này lại có KTV?

Ngươi tin không?

Lần đầu tiên khi nhìn thấy, cằm của hắn ta cũng sắp rớt.

Tuy rằng bây giờ tường rào Miếu Loan không thiếu xác dị thú, nhưng không có ai lại ghét bỏ số lượng vật tư dự trữ gia tăng cả. Trong lòng Lâm Phàm, tiểu đội Cơ Thạch vẫn đáng tin tưởng.

Đã bắt đầu gnhĩ đến các loại bát quái trong đầu, sau đó thật sự có nghĩ đến một chuyện.

Chứ không phải loại đơn giản chỉ là giết vài con dị thú là xong việc.

Nghĩ đến chuyện sẽ có nhiều cơ hội trò chuyện với Lâm Phàm hón.

"Đúng rồi Lâm ca, lần này ta đến là muốn nói chuyện với Lâm ca một chút, chính là tiểu đội Cơ Thạch chúng ta muốn ra ngoài săn giết dị thú, nghĩ muốn hợp tác với Lâm ca, ngươi xem có được không?" Ngô Đình hỏi.

Nghe thấy vậy, Lâm Phàm đột nhiên dừng bước chân, quay đầu lại nói: "Sáu bảy mét, hai đầu?"

Lâm Phàm nói,"Con đường mà chúng ta muốn đi còn rất dài, ta tin tường rào Miếu Loan không chỉ phát triển như thế, nhất định sẽ càng tốt hơn lúc trước."

"Lâm ca, khoảng thời gian trước ở tường rào Diêm Hải chúng ta có một người sống sót đến liên tục nỏi nhảm, nói là từ huyện Bảo Ứng chạy đến, nói có quái vật hai đầu, cao sáu bảy mét..."

Khi Ngô Đình nói cần hợp tác, là hắn đã biết tiểu đội Cơ Thạch muốn săn giết một đợt dị thú lớn.

Nghe Lâm ca nói lời, Ngô Đình điên cuồng gật đầu, thậm chỉ còn không tự chủ mà ưỡn ngực, thẳng lưng, tựa như hắn ta cũng là một thành viên trong tường rào Miếu Loan vậy.

Ngô Đình biết Lâm ca sẽ trả lời rất quả quyết.

"KHông phải là cao hơn mười mét sao?"

"Đương nhiên có thể, không thành vấn đề."

"A?"

Ngô Đình bắt đầu bla bla nói.

"Đúng vậy."

Lâm Phàm nói,"Xem ra có một loại dị thú không biết nào đó xuất hiện, chỉ là dị thú chính là dị thú, sao có thể trưởng thành ra bộ dáng của con người, ngươi nói có phải là do Não Thú ký sinh, rồi tiến hóa thành dạng này không?"

Mẹ nó thật sự có loại quái vật như vậy sao?

"Được rồi, đừng nói những chuyện này nữa, chờ gặp được rồi nói, hôm nay đừng nóng vội quay về, ở chỗ này qua một đêm đi." Lâm Phàm nói

"KHông đúng, mấy giờ trước khi ngươi đến, bên chỗ chúng ta đã nhận được tin tức từ tường rào An Hải, cũng bị một loại quái vật như lời ngươi nói tiêu diệt, hơn nữa hình thể của quái vật cao hơn mười mét."

Quá nhanh.

Ngô Đình có chút hoang mang,"Ta nghe được chính là cao sáu, bảy mét."

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi.

Thân hình Dương Phi cũng từ sáu bảy mét tăng lên mười một mét.

Trong hình ảnh, Dương Phi đang bắt một con dị thú cấp ba, gặm ăn với thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, ăn đến miệng đầy máu, đến mức các nhân viên đã nhìn thấy thảm trạng trong tận thế, cũng có chút run lẩy bẩy, cố nén sự khó chịu trong lòng.

"A?" Ngô Đình há hốc mồm, tròng mắt trợn trừng.

Đối mặt với lời mời của Lâm ca, Ngô Đình không có lý do gì từ chối, vô cùng vui vẻ đồng ý.

Căn cứ Mộc Dương.

Gã đeo kính cảm thấy đáng sợ đối với tốc độ tiến hóa của Dương Phi.

Hắn ta luôn cảm thấy đó là do người ta nói hươu nói vượn đó.

Bất kể nghĩ như thế nào, đều rất khó tưởng tượng Não Thú thành loại vô cùng lợi hại.

Hắn ta nói rất nghiêm túc.

Ngô Đình suy nghĩ,"Lâm ca, điều đó không có khả năng, theo hiểu biết của ta, Não Thú chính là loại tồn tại thấp nhất, khi dị thú vừa bộc phát, Não Thú quả thật có chút nguy hiểm, nhưng sau khi mọi người càng quen thuộc với dị thú, Não Thú lập tức trở nên bình thường, từ đầu đến cuối vẫn luôn nằm ở hạng chót."

Đã có thể đạt đến trình độ này, chuyện này thật sự không thể nào tưởng tượng nổi.

Nhưng vào lúc này.

Tiếng tít tít vang len.

Kết nối.

Vẻ mặt gã đeo kính tươi cười đối mặt với màn ảnh, căn cứ Mộc Dương chỉ là một căn cứ bình thường nhất trong đông đảo căn cứ, mà hắn ta cần phải công bố kịp thời thành quả của mình ra cho bọn họ.

Chỉ là còn chưa đợi hắn ta mở miệng, một giọng nói khàn khàn đã truyền đến.

"Vật thí nghiệm này không tệ, vì sao lại không báo cáo."

Nghe thấy vậy, sắc mặt gã đeo kính hơi thay đổi một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, hắn ta biết trong căn cứ của mình có tai mắt nằm vùng của bọn họ.

"Thật xin lỗi, bởi vì vật thí nghiệm này vẫn còn chưa đạt đến tình trạng ổn định, cho nên ta muốn tiếp tục quan sát thêm."

Gã đeo kính trả lời.

Âm thanh khàn khàn truyền đến,"Hừ, ngươi nhớ kỹ, ngươi có thể có được như ngày hôm nay là do chúng ta cho, trong khoảng thời gian gần đây, chúng ta lại phái người đến chỗ ngươi, ngươi tốt nhất phải phổi hợp."

"Vâng." Gã đeo kính nói.

Kết nối kết thúc.

Sắc mặt gã đeo kính vô cùng âm trầm nhìn tất cả mọi người xung quanh.

Các nhân viên đang làm việc nhận ra ánh mắt gã đeo kính kia như muốn ăn thịt người, cả đám đều im lặng cúi đầu, bọn hắn rất muốn nói, chúng ta không phải là gián điệp.

Gã đeo kính phất tay cho bọn họ rời đi.

Còn hắn ta thì một mình ngồi xem hình ảnh, trong hình là Dương Phi do chính tay hắn ta sáng tạo ra, đã càng ngày càng mạnh, càng ngày càng đáng sợ, tốc độ tiến hóa nhanh đến mức ngay cả hắn ta cũng không thể nào tưởng tượng nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận