Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 238 - Lạt Điều: ta vẫn là bảo bảo mà. (3)

Theo lão Vương, chuyện này rõ ràng là không thể nào, nếu như thật sự có thể thuần hóa dị thú, vậy thì đã sớm có người thuần hóa rồi.

"KHông biết, tình hình của Lạt Điều khá đặc biệt, cái này có liên quan đến chuyện nó thông hiểu nhân tính."

Lâm Phàm cảm thấy một mặt là thông nhân tính, một mặt khác chính là lần đầu tiên Lạt Điều phá trứng ra ngoài, nhìn thấy chính là hắn, cho nên mới thân thiết như vậy.

Nhưng mà lúc đó khi hắn chạm đến trứng, hắn phát hiện trong trứng ẩn chứa năng lượng bàng bạc, Lạt Điều hẳn còn đang tiến hóa trưởng thành bên trong trứng, chỉ là bị hắn cưỡng ép đánh nát, mới khiến Lạt Điều sinh non.

Nếu như tùy ý để Lạt Điều ở trong trứng trưởng thành, vậy khi phá trứng ra sẽ có bộ dạng gì?

Cái này không biết được.

Lão Vương nhìn Lạt Điều, thấy Lạt Điều ngẩng đầu lên, hai mắt đậu xanh nhìn hắn ta, hăn ta nhỏ giọng nói,"Lạt Điều, chào ngươi."

Lạt Điều không hề có bất cứ phản ứng gì, chỉ nghiêng đầu nhìn Lâm Phàm, giống như đang hỏi thăm, này người chăn nuôi, gia hỏa này là ai, ta nên thân thiện với hắn ta hay không?

Tiểu Hi Vọng xoa mắt từ trong phòng đi ra, khi nàng vừa nhín thấy Lâm Phàm, vui mừng hô lên,"Lâm thúc thúc, ngươi đã về."

"Thật sao? Mới mấy ngày thôi mà." Lâm Phàm sờ đầu Tiểu Hi Vọng,"A, đúng rồi, giới thiệu cho ngươi một người bạn mới, sau này ngươi có thể chơi đùa với nó."

Rời nhà đi ra ngoài, không có đồ ăn ngon miệng, thơi gian qua rất khó chịu, bây giờ có thể ăn được cơm và thức ăn ngon miệng, sinh hoạt trong tận thế này cũng không tính là hỏng bét.

"Lâm thúc thúc, lần này ngươi ra ngoài thật lâu."

"Thật sự có linh tính." Lão Vương sợ hãi thán phục, sau đó nói,"Đồ ăn sắp nguội rồi, ăn cơm trước, ăn xong rồi nói."

Lâm Phàm chỉ vào Lạt Điều trên bàn, Lạt Điều quá nhỏ, rất dễ bị xem nhẹ, cho nên Tiểu Hi Vọng không nhìn thấy Lạt Điều đúng là chuyện bình thường.

"Lạt Điều, đây là bằng hữu của ta, ngươi có thể tin tưởng." Lâm Phàm nói.

"Ai? Là ai? Ở đâu?" Tiểu Hi Vọng tò mò hỏi.

"Ừm."

Lạt Điều thật sự có thể hiểu được lời Lâm Phàm nói, thế mà thật sự gật gật đầu với lão Vương.

Nàng vui vẻ chạy đến trước mặt Lâm Phàm, nhào vào trong ngẩng, ngẩng đầu lên, hai mắt tựa như ngôi sao, lóa ra ánh sáng lấp lánh.

Nhưng nghĩ đến Tiểu Hi Vọng sinh ra trong tận thế, dộng vật bình thường đã tiến hóa thành dị thú, có thể chưa từng gặp rắn, cho dù thật sự gặp được, cũng chỉ là nhìn thấy trên sách.

Sau khi dùng cơm.

Lâm Phàm cười,"Đừng sợ, đây là vật nuôi của Lâm thúc thúc, rất nghe lời, tính cách vô cùng hiền hòa, sau này nếu nhàm chán, có thể tìm nó chơi một chút."

"Ở chỗ này."

"A... Rắn..." Tiểu Hi Vọng thét chói tai, nhưng mà trong đôi mắt lại lộ ra vẻ tò mò, đổi thành bất cứ ai khi nhìn thấy Lạt Điều, tuyệt đối sẽ trốn thật xa.

Vừa học được những gì, là lập tức có chỗ dùng ngay, đối với đứa nhỏ mà nói, đó là chuyện vui nhất trên thế gian.

Cho nên, Lâm Phàm tình nguyện phối hợp với Tiểu Hi Vọng.

Tiểu Hi Vọng được khen ngợi thì vô cùng vui vẻ.

"A, làm sao mà biết được?" Lâm Phàm nhìn vẻ mặt Tiểu Hi Vọng là biết được, vẻ mặt Tiểu Hi Vọng như đang nói, tránh ra hết, Tiểu Hi Vọng ta phải thể hiện trước mặt Lâm thúc thúc.

Lão Vương rất bất đắc dĩ, nhưng trong lòng thì vui vẻ, bởi vì hắn ta có thể cảm nhận được, Lâm Phàm là thật sự yêu thương con gái mình, có lẽ đây chính là cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi.

"Lâm thúc thúc, vật nuôi của ngươi thật đặc biệt, nhưng mà ta vừa nhìn là biết con rắn này không có độc." Tiểu Hi Vọng ngẩng đầu lên, tự tin nói.

Có thể có được ý nghĩ như vậy, nói rõ lão Vương cũng là người vô cùng tự tin.

Ô chính là Tiểu Hi Vọng.

Phòng chính là cho lão Vương hắn ta ở.

Không muốn bị ngộ thương thì hãy tránh xa ra.

Lão Vương nói,"Lâm Phàm, đừng khen nàng, lại khen nàng nữa, cái đuôi của nàng sắp vểnh lên trời rồi."

"Lão Vương, Tiểu Hi Vọng rất thông minh, đứa trẻ thông minh thì phải được khen ngợi." Lâm Phàm vừa cười vừa nói.

"ĐƯợc rồi, được rồi, ngươi cứ khen nàng đi."

Tiểu Hi Vọng cười he he,"Ta có học được ở trong sách, rắn có độc đầu có hình tam giác, mà rắn không có độc có đầu hình bầu dục, đầu của nó tròn như vậy, nhất định là không có độc."

"Hì hì."

"Thật lợi hại, đúng là không phí công đọc sách." Lâm Phàm giơ ngón tay cái, liên tục tán dương.

Lâm Phàm nhìn Lạt Điều, tuy rằng cái đầu của nó rất tròn, nhưng có độc hay không quả thật vẫn chưa từng hỏi thử, nhưng mà cũng không sao, có độc hay không cũng không quan trọng.

ĐƯơng nhiên, ý nghĩ của hắn ta tự tin như vậy, Lâm Phàm cũng không biết, nếu Lâm Phàm biết, tuyệt đối sẽ trợn tròn mắt, lão Vương ngươi không đứng đắn gì cả.

"Lâm thúc thúc, nó có tên là gì thế?" Tiểu Hi Vọng ngọt ngào hỏi, tính cách hoạt bát hơn trước kia rất nhiều, không giống trước kia, mặt mũi bẩn thỉu, ánh mắt sợ hãi quan sát thế giới.

Loại tự tin hoạt bát ngây thơ này đã quay về với đứa trẻ.

Đây là thứ Lâm Phàm muốn nhìn thấy.

"Lạt Điều."

"Lạt Điều? Lạt Điều là cái gì?" Tiểu Hi Vọng rất khó hiểu.

Lâm Phàm có thể hiểu được, bọn nhỏ sinh ra trong tận thế, chưa có ai từng nhìn thấy que cay, đó là đồ ăn vặt cay cay thơm thơm, nhớ mãi trong lòng.

Lâm Phàm giảng giải cho Tiểu Hi Vọng, Tiểu Hi Vọng nghe vô cùng chăm chú, mà lão Vương đứng bên cạnh theo lời Lâm Phàm nói cũng chìm vào trong hồi ức, đó là kỹ ức đã chôn giấu từ lâu, từ khi tận thế bộc phát ra. Thứ đã từng rất quen thuộc, trở nên hiếm hoi, thậm chí không còn xuất hiện nữa.

Thời gian trôi qua rất nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận