Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 251 - Nếu ta biết biện pháp của ngươi là như thế này, ta sẽ không đồng ý. (5)

Đồng thời nghe thấy bọn hắn nói chuyện với nhau, cũng hiểu rõ đã có chuyện gì xảy ra, bên phía Lâm ca có người bị Trần Thiên Minh đánh xuyên bụng, nhìn tình hình này chắc chắn đã chết.

Nghĩ đến đây, hắn ta chỉ có thể nói, Lâm ca thật nghĩa khí.

Báo thù cho bằng hữu, mạo hiểm đến tường rào Liên Cảng.

Lâm Phàm và Hoàng Thạch nâng ly, hai người một hơi cạn sạch, đứng dậy rời đi, đến nơi không có ai.

"Lâm ca, có cần ta giúp gì không?" Hoàng Thạch chủ động mở miệng nói.

Lâm Phàm nói,"Không cần, chuyện còn lại là chuyện của ta, không cần quan tâm nhiều, tránh ngươi bị liên lụy đến."

Nghe thấy vậy Hoàng Thạch lập tức nôn nóng.

"Lâm ca, ngươi nói gì vậy, ngươi có ơn cứu mạng với chúng ta, cho dù thế nào ta cũng là được ngươi giúp, ta biết ngươi muốn giết Trần Thiên Minh, nhưng ở chỗ này nhất định không được, ta có cách dẫn Trần Thiên Minh ra ngoài." Hoàng Thạch nói.

Hoàng Thạch cười nói: "Lâm ca, vậy ngươi cứ chờ tin đi, chuyện này xem như là chuyện ta nhập đôi."

Tường trong, tại căn cứ nào đó, một đám nữ tử đang đợi ngoài cửa, trong các nàng có người đang mài dao, có người đang hút thuốc, có người thì cầm roi da quất người sống sót nam ở phía sau.

"Đương nhiên là được, cửa lớn của tường rào Miếu Loan vĩnh viễn hoan nghênh các ngươi."

Hoàn toàn chính xác, giống như lời Hoàng Thạch nói, ra tay ở chỗ này quả thật có chút phiền phức, đương nhiên, cho dù ra tay cũng thế thôi, không phải nói đùa, người quản lý của tường rào Liên Cảng là Giác Tỉnh giả cấp bốn, nhìn có vẻ rất mạnh, nhưng Lâm Phàm thật sự không để vào trong mắt. ...

"Ngươi nói đi."

Đây là căn cứ của tiểu đội Thiết nương tử.

"Ngươi có cách?"

Hoàng Thạch xuất hiện, trong nháy mắt khiến mọi người chú ý đến.

"Lúc trước không phải Lâm ca ngươi bảo chúng ta đến tường rào Miếu Loan sao, khi đó ta từ chối rồi, cho nên ta muốn hỏi, bây giờ ta muốn dẫn theo đội viên đi, có được không?" Hoàng Thạch có chút xấu hổ.

"Ừm, ta có cách, nhưng có một yêu cầu quá đáng, không biết Lâm ca có thể đồng ý hay không."

Lâm Phàm ngẫm nghĩ, gật đầu đồng ý.

Vị này chính là đội trưởng của tiểu đội Thiết nương tử, Chung Hồng Yến.

Hắn còn tưởng là chuyện gì chứ, hóa ra là vấn đề này, đây là chuyện cầu còn không được, vì sao lại từ chối chứ.

Nhìn thấy Hoàng Thạch xuất hiện, hai mắt Chung Hồng Yến sáng lên,"Tiểu bảo bối, sao ngươi lại đến đây, có phải không muốn cố gắng nữa hay không?"

Từng đôi mắt hờ hững nhìn Hoàng Thạch run như cầy sấy, vô cùng hoảng sợ.

Hoàng Thạch đứng ở cửa ra vào, hít một hơi thật sâu, đẩy cửa đi vào, ánh đèn trong phòng rất sáng, trên ghế salon có một nữ tử trung niên có hình thể khổng lồ đang ngồi, hình thể của nàng vượt xa tưởng tượng, nhìn giống như một đống thịt, càng mấu chốt là bộ dạng nàng thật sự xấu xí, có ai từng nhìn thấy một nữ nhân mà râu ria còn tốt hơn nam nhân chưa.

"Tiểu bảo bối, có muốn trải nghiệm cuộc sống không cần cố gắng hay không."

Hắn ta vĩnh viễn nhớ kỹ khi mình dẫn theo đội ngũ vừa đến nơi này, đã gặp được Chung Hồng Yến của tiểu đội Thiết nương tử, đối phương xuất hiện trước mặt hắn ta, giống như một ngọn núi nhỏ, chèn ép hắn ta đến mức hô hấp cũng khó khăn.

Cho nên xem đây là thẻ đánh bạc.

Mẹ nó.

"He he he..."

Lúc này Hoàng Thạch đã có ý nghĩ lùi bước.

Đến mức bây giờ đối với nam nhân, nàng luôn có một loại tham muốn giữ lấy rất mạnh.

Mà sau khi tận thế xảy ra, nàng có được thực lực nhất định rồi, thì điên cuồng mà ăn thịt dị thú, cho dù một con dị thú cũng không thể nhét đầy bao tử, dẫn đến ăn càng nhiều, hình thể lại càng mập.

Ánh mắt Chung Hồng Yến không chút kiêng kỵ rà quét thân thể Hoàng Thạch, nội tâm của nàng đã sớm vặn vẹo, vào thời kỳ hòa bình, nàng đã bị người ta xem là quái vật, không có một nam nhân nào muốn đến gần nàng, ngay cả cha mẹ nàng khi nhìn thấy nàng, cũng sẽ lộ ra vẻ mặt buồn nôn, cũng bởi vì nàng rất xấu xí.

Thật sự quá đáng sợ.

Cường giả giống như Chung Hồng Yến, nhất định không thiếu nam nhân, nhưng mấu chốt chính là dáng vẻ của nàng, thật sự không phải nam nhân nào cũng có thể chấp nhận được, dù sao suy nghĩ của phần lớn nam nhân đều là... Ta thà chết, cũng không thể nào đồng ý.

Hoàng Thạch biết trong tay Chung Hồng Yến có một đội viên rất xinh đẹp, Trần Thiên Minh vẫn luôn muốn bắt đi, nhưng vì e ngại Chung Hồng Yến, cho nên không dám dùng sức mạnh cưỡng ép.

Nếu như Chung Hồng Yến đồng ý giúp đỡ, dụ dỗ Trần Thiên Minh rời khỏi tường rào, tuyệt đối không thành vấn đề.

Trước vẻ mặt hoang mang của hắn ta, ngón tay tráng kiện của Chung Hồng Yến nâng cằm hắn ta lên.

Hắn ta biết Chung Hồng Yến thèm muốn thân thể hắn ta.

Hoàng Thạch hít sâu một hơi rồi nói,"Chung tỷ, ta muốn xin ngài giúp ta một chuyện, chỉ cần ngài giúp đỡ, sau này ta sẽ là của ngài."

Lúc nói xong lời này, đối phương liếm môi, cái đầu lưỡi kia giống như có gai nhọn, khiến hắn ta suýt nữa tè ngay tại chỗ.

Đối với ánh mắt như vậy.

Hoàng Thạch nín tiểu, cố gắng kìm nén không để bản thân sợ đến tè ra quần.

"Chỉ cần có thể có được ngươi, ngươi thỉnh cầu điều gì cũng có thể thỏa mãn ngươi, nói đi, ngươi muốn cái gì?"...

Lúc này.

Bên trong tường trong.

Lâm Phàm trà trộn trong đám người, chờ đợi Hoàng Thạch hành động.

Đột nhiên.

Ở tường trong vang lên tiếng phát thanh.

"Ai quen biết Hoàng Thạch, chuyện ngươi bảo hắn ra tay với người của tường rào Liên Cảng chúng ta đã bị bại lộ, bây giờ ngươi có thể đến bãi đất trống, nếu như ngươi sợ thì đừng ra ngoài, vừa hay có thể nhìn xem Hoàng Thạch và các đội viên của hắn chết thảm vì ngươi như thế nào."

KHi tiếng phát thanh vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận