Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 110 - Cái đoản mâu này quen quen.

Bọn người Lương Hồng nín thở, mắt không chớp mà nhìn, tim cũng nhảy lên tận cổ họng.

Khoảng cách càng ngày càng gần.

Lâm Phàm nhảy lên một cái, gầm nhẹ, cả người đều được lửa bao phủ, một đao bổ về phía đầu dị thú cấp ba thức tỉnh, ầm một tiếng, đường đao vô cùng sắc bén va chạm với sừng trâu của dị thú thức tỉnh.

Một luồng sóng xung kích mà mắt thường có thể nhìn thấy được lan ra.

Hai bên giống như bị đóng đinh tại chỗ.

Giằng co.

Đang giằng co.

Lưỡi đao và sừng trâu va chạm vang lên tiếng ma sát, ngột ngạt chói tai.

Dừng hẳn.

Đây là đường đao đã được Diêu Tuyết phụ ma.

"Thật mạnh."

Ánh mắt có chút thay đổi, có chút không dám tin.

Ầm!

"Không sao chứ." Lục Sơn hỏi.

"Lực lượng thật mạnh."

Sắc bén, bền lâu.

Dị thú thức tỉnh đột nhiên phát lực, một luồng lực lượng không thể ngăn cản ập đến, con ngươi Lâm Phàm đột nhiên rụt lại, cả người bị đánh bay, giống như viên đạn lui về phía sau.

Hai tay Lâm Phàm cầm đao, cơ bắp cánh tay căng lên, cắn chặt hàm răng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, chỉ va chạm trong chốc lát, đã có thể cảm nhận được rõ, lực lượng của dị thú thức tỉnh mạnh đến mức nào.

Lâm Phàm đứng dậy, cúi đầu nhìn lại, lưỡi đao sắc bén của đường đao thế mà lại xuất hiện vết nứt.

Lục Sơn nói,"Ừm, chúng ta biết."

Lâm Phàm điều chỉnh tư thế trong không trung, rơi xuống đất, xoay người, hai chân trượt trên mặt đất, tạo ra hai vết tích thật dài, thậm chí vì ma sát, giày của hắn còn bốc khói.

Lương Hồng nói,"Lâm ca, ngươi thật là mạnh, trước kia dị thú này là trâu, sức lực vốn đã đáng sợ, sau khi biến thành dị thú thì càng thêm khủng bố, cho dù là Giác Tỉnh giả sức mạnh cấp ba, cũng không dám cứng đối cứng với loại dị thú thức tỉnh này.

Nhưng cho dù là như vậy, vẫn bị đánh ra vết nứt, cái này có chút vượt quá sức tưởng tượng của hắn.

"KHông sao cả, lực lượng của con trâu ngựa này lớn đến lạ kỳ, so đấu về lực lượng thì ta thua nó một bậc." Lâm Phàm vô cùng bình tĩnh, nói tiếp,"Các ngươi không thể liều mạng với nó, ta có thể chịu đựng được, các ngươi thì không được, một khi cứng đối cứng, sẽ thất bại."

Trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau.

Lương Hồng:...

Lâm Phàm không ngừng di chuyển, tìm kiếm cơ hội tốt nhất, sau khi thấy dị thú thức tỉnh bị thu hút sự chú ý đi rồi, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cầm đao chém về phía thân thể của dị thú thức tỉnh.

Lâm Phàm cười cười,"Vẫn ổn, nhưng mà không phải là nó không có nhược điểm, tốc độ của nó không quá nhanh, chỉ cần cẩn thận một chút, bình thường vẫn có thể tránh được."

Tốc độ phản ứng của Lâm Phàm cực nhanh, không có cứng rắn chống đỡ, mà tránh đi, đồng thời tìm kiếm nhược điểm của dị thú thức tỉnh, phát hiện toàn thân nó đều phủ kín vảy, không có chỗ xuống tay.

Đây là vừa giải thích, lại vừa tán thưởng Lâm Phàm, theo Lương Hồng, nói chuyện cũng giống như một môn nghệ thuật vậy.

Dựa theo quán tính, hắn di chuyển qua bụng của dị thú thức tỉnh, trở tay cầm đao, chém về phía chân dị thú thức tỉnh, lúc va chạm, tia lửa bắn ra tung tóe, giống như ma sát với kim loại.

Mắng thì mắng, tránh thì vẫn phải tránh.

"Đờ mờ... Rõ ràng là trâu, sao lại giống rùa đen như thế."

Lục Sơn:...

Ầm vang!

Vừa va chạm đến, đã có một nguồn phản lực đánh bật lại.

Vảy trên người con dị thú thức tỉnh này thế mà lại có thể ngăn được một đao của hắn, mặc dù không bị phá hỏng, nhưng bị đánh đau khiến dị thú thức tỉnh kịp phản ứng lại, nâng chân trước lên giẫm về phía Lâm Phàm.

Trương Thành:...

"Chỉ một mình ngươi biết phun lửa à."

Sau khi Lâm Phàm thử tấn công chính diện, phát hiện không ổn, bắt đầu coi trọng chiến lược.

Dị thú thức tỉnh cũng sẽ không cho bọn hắn cơ hội, tức giận gầm thét, sau đó vọt về phía bọn hắn, há miệng, phun một ngọn lửa ra, Lâm Phàm kinh hãi thầm mắng một tiếng, nhanh chóng cùng mọi người tản ra, tự mình chọn một vị trí, chuẩn bị tiến hành tiến công toàn diện.

Mà vào lúc này.

Lục Sơn đang đối diện với cái mông của dị thú thức tỉnh, nổi giận gầm lên một tiếng, vung lưỡi rìu lên, mạnh mẽ chém vào cái mông của dị thú thức tỉnh.

Cổ Lục Sơn đỏ bừng, gân xanh trên tay nổi lên, đã dùng hết sức lực toàn thân.

Nhưng...

Đuôi của dị thú thức tỉnh vung vẩy, xé gió mà đến, ngăn cản lưỡi rìu của Lục Sơn.

Ầm!

Lục Sơn bị đánh bay ra ngoài.

Trong lòng kinh hãi.

Lực lượng của cái đuôi này mạnh như thế sao?

Mà chẳng biết từ lúc nào

Ngô Đình nắm chặt đoản mâu vọt đến, nhân vào khe hở khi đuôi dị thú thức tỉnh ve vẩy, nhảy lên thật cao, hai tay cầm đoản mâu, hung hăng đâm vào đóa hoa ở giữa mông của dị thú thức tỉnh.

Thấy cảnh này, hai mắt Lâm Phàm tỏa sáng.

Nhưng chờ một chút...

Cái đoản mâu này khá quen.

Ta X, cái này không phải là của mình sao?

Phốc phốc!

Ngô Đình dùng sức đâm vào, đoản mâu đâm vào được một nửa.

Dị thú thức tỉnh bị đau gào lên, chân sau đạp một cái, Ngô Đình vội vàng nâng hai tay lên ngăn cản, răng rắc một tiếng, có tiếng xương vỡ vụn vang lên, ngay sau đó, chỉ thấy Ngô Đình cũng như một viên đnạ, bay ngược ra ngoài.

Chiến đấu chính là như vậy.

Thông thường chiêu thức gây tổn thương cho đối thủ, luôn là những thứ khó hiểu, khó có thể tưởng tượng được, đâm vào chỗ nhìn có vẻ không đứng đắn, nhưng lại là cách tốt nhất để đối phó với dị thú khủng bố, mặc kệ là kinh khủng đến mức nào, tóm lại cũng cần phải đi ị thôi.

Ngô Đình bị đánh bay ra ngoài, nôn ra máu, hai tay vặn vẹo rũ xuống, vết thương cực nặng.

Cũng may là dùng hai tay ngăn cản, giảm xóc liên tục, nếu như bị thương ở giữa lồng ngực, hậu quả khó mà lường được, sợ là toàn bộ lồng ngực đều sẽ bị lõm xuống, đâm xuyên mà nát nội tạng, không còn cơ hội cứu vãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận