Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 156 - Tường rào Hoài Phổ trông chừng kỹ xe cho ta. (2)

Gã đeo kính nói,"Biểu hiện cũng không tốt, mặc dù lực lượng và tốc độ đều rất mạnh, nhưng đã có chút thoát ly ra khỏi tầm khống chế của chúng ta, cũng không phải bị chúng ta khống chế trăm phần trăm."

Bên kia không có âm thanh truyền đến.

Duy trì im lặng.

"Chờ một chút ta sẽ truyền sang một phần văn bản tài liệu mới nhất cho ngươi, ngươi có thể thử xem."

Gã đeo kính nói,"Đã hiểu, vừa hay ta mới bắt gặp được một Liệp Sát giả trên đường, cấp bậc cũng ổn, dùng để thí nghiệm thì không có gì tốt hơn."

"Ừm, tắt đây."

Nói chuyện kết thúc.

Gã đeo kính dựa vào thành ghế, nhìn qua trần nhà, nhếch miệng nở nụ cười khiến người ta không rét mà run, dị thú đối với người muốn sống mà nói, chính là thứ khủng bố nhất.

Hoán cốt?

"Ngươi muốn ra ngoài?"

Hắn biết đây là cường độ xương cốt của bản thân đang tăng cường.

Đến tìm lão Chu.

Lâm Phàm đã sớm tỉnh dậy, sau khi thuật thổ nạp mới nhất xuất hiện, hắn phát hiện tiết tấu hô hấp của bản thân có thể nói là hoàn mỹ, khí huyết trong cơ thể có phổi điều tiết, không ngừng công kích xương cốt toàn thân.

"Không cần thiếu đâu, bây giờ đống xác dị thú chúng ta có đã chất đầy như ngọn núi nhỏ, phòng ướp lạnh đã không thể chứa nổi nữa."

Thế nhưng đối với đám người này, trong cơ thể dị thú có ẩn chứa rất nhiều thứ đáng nghiên cứu. ...

Chu Thế Thừa không ngờ nhanh như vậy mà Lâm Phàm đã muốn ra ngoài lang thang, tường rào bọn hắn mới vừa gặp dị thú triều chưa đến mấy ngày đâu, có phải có chút gấp gáp rồi không.

Có lúc có thể cảm nhận được xương cốt tê tê dại dại.

Ngày thứ hai.

Khi gặp được những chuyện không biết rõ, cũng không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần chờ đợi, khi thời cơ chín muồi, nên biết sẽ tự nhiên biết được.

Chu Thế Thừa nháy nháy mắt?

Thoái thai?

Gánh nặng?

"Đúng vậy."

Lâm Phàm lắc đầu nói,"Lão Chu, cường giả chỉ có ở trong chém giết mới có thể mạnh lên, bây giờ trên người ta gánh rất nặng, không thể nào suốt ngày đợi ở trong tường rào, phải ra ngoài rèn luyện, mạnh lên, không nói đến những thứ này nữa, ngươi biết nơi dị thú cấp ba hay xuất hiện là ở đâu không?"

Lâm Phàm cười nói,"Cũng đúng, đám gia hỏa kia muốn thừa dịp cháy nhà hôi của, hình như là đến từ tường rào Hoài Phổ nhỉ, tiện đường đi xem cũng rất tốt."

"Dị thú cấp ba xem như là dị thú cấp bậc cao, gần chỗ chúng ta nhất định có, nhưng số lượng rất ít, cần phải tìm vận may, huống chi lần này xảy ra dị thú triều, dị thú xung quanh đã bị hấp dẫn đi rồi, chưa chắc đã có, nếu không được thì đến gần Hoài Phổ tìm xem"

"A, đúng rồi, chúng ta nên cho người vào trong thành thị tìm kiếm một ít vật tư, hạt giống, phân hóa học nữa, chắc hẳn sẽ không có ai cướp những thứ này đi đâu nhỉ." Chu Thế Thừa hối hận vô cùng.

Muốn nói gánh, phải là ta gánh mới đúng.

Nhưng mà không thu thập cũng có chỗ tốt của không thu thập.

Đại ca, ngươi chỉ động mồm mép, ta mới là người hành động.

"Đừng vội, chờ ta quay về, đến lúc đó ta sẽ dẫn đội." Lâm Phàm nói.

Đấu tranh giữa người và người rất đáng sợ.

Tránh khỏi vì vật liệu mà chiến đấu.

Nghĩ thì nghĩ, nhưng nói vẫn phải nói.

Sớm biết vậy nhiều năm trước đã cho người đi thu thập những vật tư này.

Sớm trồng trọt, sớm có thể thu hoạch.

Hắn ta biết những tường rào cỡ lớn kia, khi người ta đứng vững gót chân, đã bắt đầu góp nhặt.

Nghe thấy vậy.

Lão Chu trợn trắng mắt, nếu như ngươi nắm chắc, vậy thì chẳng có ai nắm chắc nữa.

Lâm Phàm nói,"Yên tâm đi, trong lòng ta tự nắm chắc."

"Chớ làm loạn, rất nguy hiểm." Lão Chu biết Lâm Phàm rất mạnh, nhưng mà nếu như trêu chọc đến quá nhiều người, hoặc là bị quá nhiều người vây quanh, nhất định không được,"Ta biết ngươi rất lợi hại, thế nhưng song quyền khó địch tứ thủ, khiêm tốn, nhất định phải khiêm tốn."

"KHông cần phiền phức như vậy, thu thập vật tư là chuyện nhỏ."

"Đừng, tường rào chúng ta không thể nào chịu nổi khi bị tổn thất nhân viên, chờ ta quay về, ta sẽ dẫn đoàn, an toàn đáng tin."

Có quỷ mới biết bây giờ bên ngoài nguy hiểm như thế nào.

Lý do an toàn, làm gì chắc đó.

"Được rồi."...

Trên đường cao tốc hoang vu.

Có một chiếc xe Pickup đang chạy, lần này hắn ra ngoài chính là vì săn giết dị thú, nâng cao đẳng cấp của bản thân lên.

Thật ra nơi có thể có dị thú cấp ba, không chỉ có bên chỗ Hoài Phổ, bên chỗ Kim lăng cũng có, chỉ là sau khi trải qua dị thú triều, tình hình dị thú bên chỗ Kim Lăng, chưa chắc đã tốt hơn chỗ khác.

Huống hồ Kim Lăng quá xa, với tình hình đường xá bây giờ, đi một ngày chưa chắc có thể đến.

Cho nên Hoài Phổ là lựa chọn tốt nhất.

Tốc độ xe Pickup giảm dần, phía trước có một ít dị thú đang nằm ngang giữa đường, chặn con đường phía trước.

Lâm Phàm dừng xe, xuống xe, rút đường đao ra, chỉ vào bọn chúng, chửi ầm lên.

"Mẹ nó các ngươi có thể có chút lòng tốt hay không, tản bộ đi chết đi, cút..."

Người bình thường nhìn thấy dị thú sẽ chỉ run lẩy bẩy.

Nhưng đối với Lâm Phàm mà nói, dị thú chính là dị thú, hắn đã không còn là mình lúc trước rồi.

Các dị thú nghe thấy tiếng động, nhìn thấy nhân loại còn sống, trong mắt bừng lên tia sáng.

Trong lúc đó, có con giống như chó dại, điên cuồng lao đến.

Một lát sau.

Lâm Phàm vẩy đi vết máu trên đao.

Nướng chín xác dị thú, mùi vị rất thơm, sau đó chất ở sau xe, chờ đến khi thèm ăn, có thể hưởng thụ một chút.

"Ta bảo các ngươi xéo đi, chứ không phải đi tìm chết."

Lâm Phàm leo lên xe, giẫm chân ga, ầm vang mà chạy.

Bên ngoài rất trống trải, rất an tĩnh, không phải tình huống khắp nơi đều là dị thú, khi xuất hiện dị thú, hắn sẽ nhìn đến phần bụng trước tiên, nếu là dị thú cấp ba, không cần suy nghĩ, trực tiếp xuống xe làm.

Nhưng dị thú thấp hơn cấp ba, hắn đề không để vào mắt, không thèm để ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận