Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 136 - Ta tình nguyện gọi nơi này là tường rào cỡ nhỏ mạnh nhất. (3)

Thân Hải hoảng sợ hét lên.

Chỉ là tất cả đã muộn.

Chỉ trong nháy mắt, lửa đã bao trùm cả người Thân Hải, bị ném ra tường ngoài, sau đó một tiếng hét thê thảm vang lên, Thân Hải trực tiếp bị dị thú bao phủ, mà tình hình của hắn ta, không có ai để ý cả, mọi người đều đang tập trung vào dị thú trước mắt, hai tai giống như mất đi tác dụng, trong mắt chỉ có dị thú đầy đất, những chuyện khác hoàn toàn không dể ý đến.

Lâm Phàm đương nhiên không thể nào để Thân Hải trốn vào trong hầm trú ẩn được.

Tất cả tráng niên, Liệp Sát giả, Giác Tỉnh Giả đều đang đối kháng với dị thú.

Đợi ở trong hầm trú ẩn chỉ là một đám già yếu tàn tật mà thôi, một khi bọn hắn không thủ được, trong hầm trú ẩn chỉ có một mình Thân Hải là Liệp Sát giả, kết quả rõ như ban ngày.

Gia hỏa này nhất định sẽ xưng vương xưng bá, tay đánh người già, chân đạp trẻ nhỏ, ai không phục thì đánh người đó.

Bọn hắn cực cực khổ khổ ngăn cản, cuối cùng thành may áo cưới cho Thân Hải, chuyện này ai có thể chấp nhận được.

Có tiếng kêu thảm thiết truyền đến.

"Đáng chết."

Lúc này, nòng súng đã đỏ bừng, nhưng không có người nào muốn dừng lại, một khi dừng lại, hỏa lực thiếu thốn, rất có thể sẽ khiến dị thú đột phá, từ đó xuất hiện lỗ hổng.

Chỉ thấy ở tường thành xa xa, đột nhiên bị dị thú công phá, vài con dị thú xông lên, cắn vào một người sống sót, sau đó những dị thú còn lại cũng nhanh chóng lao đến cắn xé, trong nháy mắt đã chia năm xẻ bảy người sống sót kia.

"Hết đạn, nhanh vận chuyển đạn đến."

"Được."

Thời gian nhanh chóng trôi qua, chiến đấu đã đến lúc gay cấn, xác dị thú chồng chất bên dưới tường rào càng lúc càng nhiều.

Lâm Phàm cầm đao, nhanh chóng xông về phía đó, tùy ý vung đao, trực tiếp chém giết dị thú đang xông lên, đi đến biên giới, thấy dị thú đang trèo lên, đột nhiên vung đao, lửa lan tràn cả thân đao, bao trùm đã người dị thú muốn xông lên.

Có người kêu gào.

KHông biết bao lâu sau.

Chỉ trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý của Lâm Phàm.

Từng lượng lớn người lui về phía sau.

Đột nhiên.

Lúc này, trong mắt Lâm Phàm chỉ có lửa bùng cháy, đây là kỹ năng mà hắn mới nghiên cứu ra, ý rất rõ ràng, chính là đang nói cho người khác biết.

"Lão Chu, tường ngoài không giữ được, dẫn người vào tường trong, ta ở đây bọc hậu." Lâm Phàm quát.

Chu Thế Thừa vội vàng cho người lui lại, Liệp Sát giả và Giác Tỉnh Giả bảo vệ người sống sót bình thường, đồng thời bọn hắn cầm hết vũ khí có thể gây tổn thương cho dị thú nhanh chóng rút lui.

Lâm Phàm đáp lại, nhất định không thể để dị thú xông lên nhanh như vây, khi lực lượng sắp rút đến tường trong, một lượng lớn dị thú chen chúc đến, nối đuôi nhau xông vào, liên tục gào thét, uy hiếp lòng người.

"Lâm Phàm, ngươi chú ý an toàn." Chu Thế Thừa hô lên.

"Ôi chao, tường rào Miếu Loan không còn rồi."

Hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Lâm Phàm cầm Hỏa Diễm Đường Đao trong tay, dễ dàng chém mấy chục con dị thú đang xông lên dạt sang hai bên, không suy nghĩ nhiều xoay người chạy, trực tiếp từ trên tường thành cao mấy chục mét nhảy vọt xuống.

Bây giờ hắn đang rất tức giận, tức giận đến bốc lửa.

Ầm!

Khi hắn nhảy xuống dưới, một lượng lớn dị thú cũng đuổi theo sát, mở rộng tứ chi, bay trong không trung, biểu tình dữ tợn hung ác, muốn gặm sạch nhân loại trước mắt này.

Nhiều lắm, thật sự rất nhiều, đếm không xuể được.

Phần lớn lực lượng đều đang rút lui.

"Chiến đấu thật là thảm thiết."

"Nhưng mà cái tường rào Miếu Loan nho nhỏ này có thể chống đỡ được lâu như thế, ta tình nguyện gọi nó là tường rào cỡ nhỏ mạnh nhất."

Phốc phốc!

"Biết rồi."

Đám người xa lạ quan sát tất cả tình hình.

Đằng xa.

Các dị thú gầm thét, nhìn thấy bóng người Lâm Phàm, trong mắt tản ra ánh sáng hung ác, không nói nhảm gì cả, trực tiếp đánh tới.

Lúc Lâm Phàm đáp xuống đất vô cùng vững vàng, mà đám dị thú hồng huyết bình thường nhảy vọt theo kia thì bị té đến nứt óc, gãy chân, cho dù may mắn còn sống, cũng bị dị thú phía sau giẫm đạp chết.

"Thật tàn nhẫn."

Quay đầu nhìn lại một chút, sau đó co cẳng chạy kéo dài khoảng cách, nhanh chóng vọt qua đám lều trại.

Nếu có người hỏi hắn, khi bị đám dị thú đông nghìn nghịn không đếm xuể này truy đuổi có cảm giác gì, hắn chỉ muốn nói, thật sảng khoái, thật kích thích.

Lâm Phàm phát hiện có người sống sót còn đang đứng trên giàn giáo, chưa hoàn toàn bước lên tường thành, nhất định phải tranh thủ chút thời gian, không còn tiếp tục chạy trốn nữa, mà đột nhiên phanh lại, quay người, gầm nhẹ một tiếng.

"Lóe mù mắt chó các ngươi."

Ngọn wlar màu trắng cực nóng bùng phát lên, trong nháy mắt đã kích thích đôi mắt của các dị thú, khiến chúng mất đi thijg aics trong thời gian ngắn.

Đây cũng là sát chiêu hệ Hỏa mà hắn lĩnh ngộ ra.

Cũng giống như Thái Dương vậy.

Lâm Phàm thừa dịp các dị thú đang mất đi thị giác, cầm đao lên chém giết, Hỏa Diễm Đao đi đến đâu là xác đổ đến đó, dị thú hồng huyết bình thường trong mắt hắn bây giờ, chính là một đám râu ria, hoàn toàn không thành vấn đề.

Giết không hết, có càng nhiều dị thú hơn vọt đến.

"Ép ta mà."

Lửa trên người Lâm Phàm càng bùng cháy dữ dội hơn, hóa thành trụ lửa lớn.

"Lốc xoáy lửa."

Lấy bản thân Lâm Phàm làm trung tâm, cấp tốc xoay tròn, nhanh chóng hình thành sức gió xoay tròn, lửa trong người thiêu đốt lên, chỉ trong chốc lát đã thay đổi hình thái lưu động, hóa thành lốc xoáy lửa.

Nói thật, cho dù người khác thức tỉnh năng lực hệ hỏa, chỉ sợ cũng không thể làm được đến trình độ như Lâm Phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận