Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 140 - Vào giờ phút này, hắn đã là thần trong lòng tất cả mọi người. (4)

Nam tử có làn da ngăm đen không nhịn được mà bật cười, mỉa mai nói,"Mẹ nó đầu óc của ngươi có bệnh hay không, ở trong tận thế rồi mà ngươi còn nói với ta những thứ này? Hay là nói ngươi vẫn chưa từng nghe nói, khi một tường rào nào đó bị dị thú triều tiến công, thứ chờ đợi bọn hắn không phải là giải quyết tốt hậu quả như thế nào, mà là nên đối phó với đám chim sẻ đến sau thế nào."

Sắc mặt Chu Thế Thừa âm trầm, vẻ mặt đầy lửa giận, nhưng vào lúc này, bên tai lại truyền đến tiếng Lâm Phàm.

"Lão Chu, nói nhảm với bọn hắn làm gì, tránh ra, để ta chặt bọn chúng."

Lâm Phàm đứng dậy, nắm lấy bả vai Chu Thế Thừa, kéo ra phía sau, cầm theo đường đao ở trong tay, rồi đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, quay đầu lại nhìn về phía lão Vương,"Che mắt trẻ nhỏ lại, đừng để đứa nhỏ nhìn thấy, ảnh hưởng đến hình tượng của ta."

"À."

Lão Vương ôm con gái, áp đầu vào trong ngực mình.

Nhưng Tiểu Hi Vọng vẫn giãy giụa muốn nhìn, nàng biết những người này là người xấu, hơn nữa bên ngoài có rất nhiều người xấu, nàng cần phải quen với việc đối phó với người xấu.

Nam tử có làn da ngăm đen nghe thấy vậy, tức giận nhìn chằm chằm Lâm Phàm, đột nhiên vươn tay ra,"Ngươi muốn chết..."

"Cái gì?"

Nam tử lỗ mãng chỉ tay ra, vốn định gào lên, nhưng đột nhiên một cảm giác đau nhức kịch liệt truyền đến, cánh tay vừa duỗi ra đã trực tiếp bị chặt đứt, vừa định bịt vết thương lại kêu thảm, đã thấy Lâm Phàm nở nụ cười, đường đao trong tay lại lóe lên đao quang, thân thể bị chém đứt ngang, nửa người trên ngã xuống đất, trong ánh mắt chỉ còn mặt đất bằng phẳng.

Phù một tiếng.

"Ngươi..."

Nam tử có làn da ngăm đen kia vẫn giữ nguyên động tác vừa rồi.

Nói đùa gì vậy.

Xoát!

Lâm Phàm đi đến trước, xoay người, nhặt lấy viên huyết tinh cấp ba ở trong tay hắn ta.

Hai mắt trợn trừng.

Tốc độ Lâm Phàm rút đao cực nhanh, hơn tám mươi điểm nhanh nhẹn, không dám nói là một giây 99 đao, nhưng mà một giây 8,9 đao thì vẫn không thành vấn đề gì.

Sáu người còn lại trợn trừng mắt, không dám tin nhìn chằm chằm Lâm Phàm.

Năm người khác đột nhiên lui ra sau.

Trên trán xuất hiện khe hở đỏ tươi, khe hở này không ngừng lan tràn, xuyên qua khuôn mặt, yết hầu, ngực, hụng, bộp một tiếng, thân thể từ một chia thành hai, trực tiếp đổ xuống.

Trong đó có Giác Tỉnh giả có năng lực mặt kính, muốn thi triển năng lực để che giấu thân thể.

Thứ đồ chơi này mà hắn ta cũng có thể cầm được sao?

Đây chính là con mồi mà hắn cực cực khổ khổ săn giết được.

Lâm Phàm tiện tay vung lên, ngọn lửa màu trắng bao trùm.

Bốn người còn lại hoảng sợ.

Lâm Phàm nện bước chân, từng bước đi về phía bọn hắn.

Giác Tỉnh giả mặt kính không thể nào khống chế được thân thể, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, phịch một tiếng, va chạm vào tường thành, lực đạo cường hãn khiến vách tường lõm xuống, thân thể đối phương nảy lên, mắt chịu phải phản lực quá lớn mà bay ra ngoài, rủ xuống bên hốc mắt.

"Đại ca, chúng ta sai rồi, tha cho chúng ta đi."

Lâm Phàm tiến lên một bước, năm ngón tay bóp chặt, quyền kình bộc phát, răng rắc một tiếng, tiếng mặt kính bị vỡ nát truyền ra, một quyền cũng đánh thẳng vào bụng của đối phương.

Lâm Phàm mỉm cười, nụ cười hiền lành ấm áp, bọn hắn nhìn thấy cũng miễn cường cười cười, dường như đang tìm kiếm sự thương hại.

Bọn hắn lệ rơi đầy mặt, vô cùng hoói hận, thậm chí không nghĩ ra, vì sao gia hỏa này lại đáng sợ như vậy.

"Đây là lần đầu tiên của chúng ta, thật sự là lần đầu tiên."

"A..."

"Chim sẻ không dễ làm đâu, rất dễ xảy ra chuyện đó."

Bùm bùm!

Đầu gối ba người còn lại quỳ xuống đất, đau khổ cần khẩn.

Một vị Giác Tỉnh giả khác run rẩy, toàn thân toát ra gai xương màu trắng, biến thành con nhím, bảo vệ chính mình, muốn dùng cách này để giữ mạng.

Ba người khác sợ sệt đến sắp khụy xuống.

Đối phương bị lửa bén đốt người kêu thảm, chạy loạn khắp nơi, ngã nhào trên đất, quay cuồng lung tung, muốn dập tắt ngọn lửa trên người mình, dần dần, không còn hơi thở, cũng không nhúc nhích nữa, mặc cho lửa trên người thiêu cháy hắn ta thành than.

"A..."

Khi đến gần một Liệp Sát giả, đột nhiên nhấc chân quét ngang, ngũ quan đối phương vặn vẹo, xương gáy bị chấn động mạnh đến xuyên óc, thân thể mềm yếu vô lực, tê liệt ngã xuống mặt đất, không còn động tĩnh.

Lâm Phàm biết, nhân từ với bọn hắn chính là tàn nhẫn với chính mình.

Thế giới này rất đen tối.

Không thể nào vì gặp được người tốt, mà cho rằng ai ai cũng là người tốt.

Nếu như không phải trạng thái tinh thần của hắn còn hoàn mỹ, với tình huống tinh bì lực tẫn như lão Chu, không thể nào ngăn được.

Còn sót lại hai người.

Thủ đoạn sắc bén mạnh mẽ như vậy, đã dọa bọn hắn sợ.

"Ta liều mạng với ngươi. ."

Biết rõ chạy không thoát, chi bằng phản kháng, muốn chém giết đối phương để lấy được cơ hội sống.

Khi đối phương vọt đến, Lâm Phàm đang dạo bước đi, đột nhiên tăng nhanh tốc độ, trở tay cầm đao, lưỡi đao sắc bén giống như cắt giấy, cắt đứt cổ họng của đối phương.

Ô ô...

Máu tươi thuận theo vết thương ồ ạt chảy ra, hắn ta bụm cổ, muốn cầm máu lại, thân thể từ từ đổ về phía trước, Lâm Phàm kéo cổ áo đối phương một cái, lau đi máu dính trên đao.

"A... Ác ma, ngươi là Ác Ma."

Người cuối cùng hoàn toàn sụp đổ, đũng quần ẩm ướt, co cẳng muốn chạy, rõ ràng không hề bị cản trở, nhưng mà dưới chân giống như có đồ gì vướng qua, ngã nhào xuống đất, hai chân run run khiến hắn ta không thể nào đứng lên, chỉ có thể ra sức bò về phía trước.

Lâm Phàm giết nhiều dị thú như vậy, sát tâm đã hoàn toàn bùng nổ, cảm thấy làm thịt người với làm thịt dị thú có vẻ cũng chẳng khác gì nhau cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận