Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 539 - Một đao này.

"Ai." Phùng Hóa thở dài, cũng không cảm thấy tường rào Thủ Đô có cách gì, nếu như điều động cường giả đến, với khoảng cách giữa tường rào Thủy Khánh và tường rào Thủ Đô, cho dù có dốc toàn lực đi đường, cũng phải mất một tiếng.

Mà chỉ trong một tiếng này, tường rào Thủy Khánh bọn hắn chỉ sợ có thể bị diệt mấy chục lần rồi.

Lúc này.

"Phùng ca, ta sắp không chịu nổi rồi." Một Giác Tỉnh giả từ đầu đến cuối vẫn luôn giơ hai tay lên, mặt đầy mồ hôi nói, nét mặt của hắn ta vô cùng đau đớn.

Năng lực hắn ta thức tỉnh chính là sáng tạo huyễn cảnh vây khón năng lực tinh thần của người khác.

Năng lực thật sự không tệ, nhưng tiêu hao tinh thần bản thân rất lớn, bây giờ hắn ta vây khốn dị thú lại, nhưng dị thú không thể nào bị bất cứ thứ gì bên ngoài ảnh hưởng, nếu không sẽ khiến dị thú tỉnh lại từ trong huyễn cảnh.

Chỉ là cho dù không có gì bên ngoài ảnh hưởng, tinh thần của hắn ta cũng sắp khô cạn rồi.

"Kiên trì."

Phùng Hóa nhận ra trạng thái của dị thú không đúng, nhìn về phía đối phương,"Ngươi tạo huyễn cảnh gì cho nó?"

KHoan đã!

"Rống."

Giờ phút này Phùng Hóa chợt tỉnh ngộ, hắn ta xem như đã hiểu rõ, vì sao dị thú lại táo bạo như vậy, rất có thể dị thú đã xem huyễn cảnh là sự thật, sau khi huyễn cảnh bị phá vỡ, dị thú nghĩ rằng những chuyện này đã bị phá hư, từ đó quy hết mọi nguyên nhân tội trạng lên người bọn hắn.

Tinh thần bị hao hết, nam tử ngồi liệt trên mặt đất, thở hổn hển, tình cảnh này khiến Phùng Hóa kinh hãi biến ắc, vội vàng nhìn về phía dị thú, chỉ thấy ánh mắt của con dị thú từ mơ màng dần dần khôi phục lại bình thường, lại từ bình thường chuyển sang hung ác.

Thân là Giác Tỉnh giả cấp chín, hắn ta cảm thấy mình có thể kiên trì được.

Phùng Hóa thật sự bất lực với chuyện này, chỉ hy vọng hắn ta có thể kiên trì thêm.

Đây chẳng phải là tăng thêm buff cho dị thú sao.

Dị thú đưa tay lên sờ sờ hư không, tựa như đang tìm kiếm gì đó.

"A, ta không chịu nổi."

Nam tử nói: "Ta tạo huyễn cảnh cả nhà đoàn viên."

Tác dụng của sợi tơ cũng không lớn, chỉ có thể ngăn cản chút mà thôi, sau đó lập tức vỡ nát.

Dị thú tức giận gào thét, hơi thở tàn ác hoàn toàn bộc phát, so với lúc trước còn hung ác hơn vô số lần, ánh mắt nhìn về phía bọn hắn giống như có mối thù sinh tử.

Phùng Hóa nhanh chóng tránh né, dù tránh né, nhưng cũng có thể cảm nhận được lực đạo dị thú đánh tới hung mãnh đến mức nào, nếu như thật sự bị đánh trúng, cho dù hắn ta là Giác Tỉnh giả cấp chín, có vẻ cũng chưa chắc có thể đỡ nổi.

Phùng Hóa không nói hai lời, đột nhiên nhảy ra khỏi tường thành, đối phó với dị thú trước mắt này, Giác Tỉnh giả khác không có chút tác dụng nào cả, cho dù xông lên thật, cũng chỉ dâng đồ ăn miễn phí mà thôi.

Dị thú tức giận gầm thét, vung tay lên đánh về phía Phùng Hóa, mà Phùng Hóa thi triển năng lực, vô số sợi tơ đột ngột từ mặt đất mọc lên, buộc chặt hai chân dị thú, sau đó làn tràn, muốn trói hai tay dị thú lại.

Hắn ta không ngờ đến dị thú lại hung ác như vậy.

Bóng đen bao phủ, nhanh chóng rơi xuống.

"Nếu như có thể tiếp tục như vậy, có vẻ ta cũng có thể kiên trì được rất lâu." Phùng Hóa âm thầm nghĩ.

Ầm vang một tiếng.

Mà vào giờ phút này, dị thú giống như đã bắt được sơ hở của Phùng Hóa, nhấc chân đá về phía Phùng Hóa, cảm nhận không khí áp súc lại, Phùng Hóa đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy một cước kia lao đến nhanh chư chớp, biết rõ muốn chạy thì khẳng định không thể kịp, chỉ có thể nâng hai tay lên ngăn cản.

Hắn ta nhanh chóng tìm kiếm trên thân thể dị thú, chỗ nào có thể xuống tay được, đột nhiên vung tay ra, sợi tơ ngưng tụ thành một lưỡi đao, hung hăng đâm về phía thân thể dị thú.

Ầm!

Tiếng ầm vang kịch liệt vang vọng.

Ầm!

Lưỡi đao ngưng tụ từ sợi tơ quả thật có thể đâm qua làn da dị thú, những chỉ là đâm xuyên qua mà thôi, không thể nào tiến thêm nửa tấc.

Đột nhiên.

Tình hình xuất hiện biến hóa. Dị thú bắt đầu cuồng bạo, nhấc chân giẫm xuống mặt đất, lực đạo thuận theo bàn chân bộc phát ra ngoài, mặt đất rạn nứt, tựa như mạng nhện, khuếch tán lít nha lít nhít, lực đạo cường đại, cho dù là tường thành cũng xuất hiện vết rạn.

Phùng Hóa giơ tay lên, ngăn cản đợt công kích này, đối với hắn ta mà nói, đợt công kích này giống như phong nhận, không ngừng cắt qua thân thể của hắn ta, đau, thật sự rất đau.

Bàn tay dị thú đánh tới, Phùng Hóa kinh hãi biến mất ngay tại chỗ, phịch một tiếng, một bàn tay của dị thú này hung hăng đánh xuống, trùng kích tạo ra rất mãnh liệt, khí lãng chấn động.

ĐỐi với dị thú mà nói, Phùng Hóa cứ giống như một con ruồi bay lung tũng ung quanh, khiến nó rất bực bội.

Thân là Giác Tỉnh giả cấp chín, tốc độ của hắn ta rất nhanh, di chuyển trên mặt đất, hóa thành từng tàn ảnh, đồng thời không ngừng thi triển năng lực, lấy đại địa làm căn cơ, muốn dùng sợi tơ hoàn toàn vây khốn dị thú.

Phùng Hóa biết mình cách dị thú quá gần, nguy hiểm quá cao, rơi xuống đất, bắt đầu dây dưa có tính chiến lược, mục đích chủ yếu của hắn ta không phải là tìm cách giết chết dị thú, mà là kiềm chế lại, có thể kiên trì bao lâu thì tốt bấy nhiều.

Phùng Hóa chỉ cảm thấy toàn thân sắp nổ tung, nhất là hai tay đã không còn là hai tay của hắn ta nữa, bay ra đâm mạnh vào tường thành, lõm vào thật sâu, nôn ra một ngụm máu.

Hắn ta giãy giụa muốn đứng lên, nhưng luồng trùng kích kia vẫn chưa tiêu tán, còn đang sôi trào trong thân thể hắn ta.

Máu tươi chảy qua mắt, thế giới trước mắt hơi đỏ. \
Bạn cần đăng nhập để bình luận