Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 157 - Tường rào Hoài Phổ trông chừng kỹ xe cho ta. (3)

Chém giết cũng chỉ là hành vi lãng phí thời gian mà thôi.

Cũng không lâu lắm.

Phù một tiếng.

Tay lái đột nhiên đảo quanh, Lâm Phàm kinh hoảng cầm chặt tay lái, ổn định phương hướng, giẫm phanh, ngừng xe Pickup lại.

"Tình hình gì thế này?"

Lâm Phàm nhíu mày, đang yên đang lành sao lại nổ bánh xe chứ.

Xuống xe xem xét.

Bánh xe trước xẹp lép, trên bánh xe có cắm một cây phi đao.

Đột nhiên.

Lâm Phàm không hề né tránh, Thiết Bố Sam đỡ đòn.

Nào có giống như hắn bây giờ chứ.

Đó là một thanh phi đao, có chút tinh túy giống như Tiểu Lý Phi Đao vậy.

Lúc này, những người kia đang trốn, thấy người sống sót này la to, có chút hoang mang, cái này không giống với những gì bọn họ nghĩ, đổi thành bất cứ ai, khi gặp phải chuyện này.

Sau khi hắn ngã xuống đất.

Từ cái này cũng đủ để nhìn ra, đây là cố ý, nhìn xung quanh, không phát hiện bất cứ bóng người nào cả.

"A..."

Nhất định là run như cầy sấy, biết mình bị người ta để mắt đến, nhất định sẽ từ trong xe lấy vũ khí ra trước, cảnh giác nhìn xung quanh.

"Ai, ra đây, đừng có giở trò quỷ lén lút, đâm nổ lốp xe của ta để làm gì?" Lâm Phàm hét lên.

Một tiếng xé gió lao đến.

"Trâu bò thật, phi đao của ngươi chính là một kích tất sát đó."

Dường như chẳng hề đặt bọn hắn vào trong mắt vậy.

Có người khoa trương nói.

Lâm Phàm kêu thảm một tiếng, té ngã trên đất, không nhúc nhích.

TRong đống cỏ cách đó không xa có động tĩnh, bọn hắn bỏ đi lớp cỏ ngụy trang trên người ra.

To to nhỏ nhỏ, giết cũng khoảng bảy tám chục người.

Bọn hắn là người sống sót của tường rào Hoài Phổ, trước kia chuyên làm loại chuyện này, đánh lén, phản sát người sống sót khác, vơ vét tài sản của họ, có lúc người khác ở bên ngoài liều sống liều chết săn giết dị thú, lấy được huyết tinh, đều trở thành chiến lợi phẩm của bọn hắn.

"Ha ha, không phải chỉ là hai con dị thú cấp một thôi sao, có gì ghê gớm chứ." Một nam tử có vẻ mặt hung hăng khinh thường nói.

"Nhanh chóng nhìn xem thu hoạch được gì không."

Ở trong tận thế, nữ tử có thể dung nhập vào một đoàn đội cực hung cực ác, trừ bản thân cũng cực hung cực ác ra, càng quan trọng hơn, nàng và ba vị đồng bạn nam kia đều có quan hệ hữu nghị sâu sắc.

Nam tử phi đao cười cười,"Nói nhảm, kỹ thuật phi đao của ta có thể nói là đùa giỡn sao, trước kia ta chuyên biểu diễn tạp kỹ ném phi đao, bây giờ trở thành Liệp Sát giả, lực đạo ném một đao này của ta chỉ có thể dùng từ khủng bố để hình dung đấy."

Nói thật, cái này rất vất cả.

Nàng chính là thứ quan trọng duy trình ổn định trật tự của mối quan hệ.

HÌnh dung chính là một nữ hầu ba phu.

Có tất cả bốn người, ba nam một nữ, kích động chạy về phía Lâm Phàm.

Nữ tử tóc ngắn nói,"Thịt muỗi cho dù nhỏ cũng là thịt đó, có lẽ chúng ta có thể dùng xác dị thú cấp một này để gài bẫy, sẽ có thu hoạch lớn hơn."

Nam tử có gương mặt hung hăng kia bóp mông nàng một cái,"Vẫn là tiểu yêu tinh ngươi thông minh."

Nữ tử tóc ngắn đắc ý ngẩng đầu, vứt cho hắn ta một ánh mắt mị hoặc,"Cái này còn cần ngươi nói sao."

Từ khi bắt đầu làm chuyện này đến nay cũng đã ba, bốn năm.

"Vương Binh, ngươi nhìn xem đằng sau xe ó xác dị thú, hai con dị thú cấp một." Một nam tử tóc vàng dò xét tình hình phía sau xe, phát hiện xác dị thú, sắc mặt vui mừng.

Nhưng phần lớn chính là thu hoạch tràn đầy.

Có lúc làm không công.

Nhưng vì sự ổn định của đoàn đội, nàng tình nguyện hy sinh.

Đây là đại ái.

Nam tử dùng phi đao đến trước mặt Lâm Phàm, nhìn thấy ngực của hắn, không bị cắm phi đao, cũng không có vết máu, trong lòng vô cùng khó hiểu.

Ngồi xổm xuống, định lật thân thể Lâm Phàm lại.

Đột nhiên.

Lâm Phàm đang nhắm hai mắt đột ngột mở ra, còn mỉm cười.

"A..."

Nam nhân phi đao quá sợ hãi, theo bản năng lùi lại.

Lâm Phàm lập tức bắt được cổ chân hắn ta, nam nhân phi đao kia lảo đảo một chút, thân thể ngã sấp xuống, hoàn toàn không chú ý đến chuyện cổ chân mình đã bị người ta tóm được.

"Ngươi chạy không thoát đâu."

Bang! Bang!

Ngay khi bọn hắn ngừng lại, Lâm Phàm vung tay lên, đập thi thể trong tay về phía bọn hắn, cho dù bọn hắn là Liệp Sát giả, nhưng gặp được cao thủ như Lâm Phàm, tất cả chống cự đều là phí công.

Trên người nam tử dùng phi đao đã lít nha lít nhít lỗ đạn.

Chỉ trong chớp mắt.

Tiếng đạn bắn vào thân thể truyền ra.

Lâm Phàm nói: "Các ngươi đúng là quá âm hiểm, thích nửa đường cướp của giết người như vậy sao?"

Nam tử hung hăng và nam tử tóc vàng liếc mắt nhìn nhau

Không hề nghĩ ngợi.

Từ trong ngực móc ra một cây súng lục, trực tiếp nổ súng với Lâm Phàm, tuy rằng tiếng súng có thể thu hút dị thú đến, nhưng mà cách nhanh nhất có thể chế ngự đối phương chính là cái này.

Ngươi có đao thì sao chứ, chúng ta có súng đấy.

Pằng!

Pằng!

Lâm Phàm xách nam tử dùng phi đao kia che trước người, xem hắn ta như cái khiên thịt.

"Đừng..." Nam tử dùng phi đao kinh hô.

Bọn hắn nhìn thấy đồng bạn bị treo ngược, hơn nữa gia hỏa nhìn như đã chết đi kia, thế mà còn sống, trong nháy mắt đã biết gia hỏa này đang giả chết, chính là vì muốn dụ dỗ bọn hắn ra ngoài.

Động tĩnh này đương nhiên cũng kinh động đến ba người khác

Lâm Phàm dùng sức, trực tiếp bóp nát chân của nam tử dùng phi đao này, đối phương đau đớn kêu lên thảm thiết.

Răng rắc!

Lâm Phàm đứng dậy, treo ngược nam tử dùng phi đao lên, hai tay nam tử này chạm mặt đất, điên cuồng dùng sức, muốn giãy giụa chạy thoát, nhưng mà cái tay đang nắm lấy cổ chân hắn ta kia chẳng hề nhúc nhích chút nào, vô cùng kiên cố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận