Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 948: Vì vảy sinh buồn gào

Vừa nghe có người nói bắt được long, càng nhiều người đổ xô tới, chốc lát biến bến đò thành một biển người đông nghịt.
"Ấy ấy ấy, cẩn thận đấy, đừng xô đẩy người xuống!"
"Kiềm chế chút, kiềm chế chút!"
Lý lão tam vừa cập bờ cũng vội vàng xua tay.
"Không phải bắt được long, chỉ là long lân thôi, ai ai cẩn thận một chút!"
Tiếng náo nhiệt ồn ào cũng thu hút sự chú ý của Dịch Thư Nguyên, hắn mang theo Hôi Miễn đi về phía bên kia, không chen vào được nên chỉ đứng ở ngoài nhìn, thấy người trên chiếc thuyền chài đang ra sức hò hét.
Mấy ngư dân trên thuyền ai nấy đều da dẻ đen sạm, bao năm tháng tháng hứng chịu gió biển khiến gương mặt họ hằn lên những nếp nhăn sâu hoắm, nhưng lúc này trên thuyền dường như ai cũng rất phấn khích.
Lý lão tam vóc dáng không cao nhưng thân hình cường tráng, cùng với con trai cùng thuyền khiêng một cái thùng gỗ lớn đặt ở vị trí nổi bật ở mũi thuyền, vừa chỉ vào trong vừa hô hào.
"Trong này đựng long lân đấy, ta nói cho các ngươi biết, mới sáng sớm còn chưa tỏ mặt trời đã lên lưới, lưới vừa xuống nước liền thấy từng trận quang huy, đây là vớt được bảo bối rồi..."
Trong thùng gỗ lúc này lại không có chút quang huy nào, nhưng Lý lão tam trực tiếp thò tay vào khuấy đảo một thoáng, lấy ra hai tấm lân phiến còn lớn hơn cả bàn tay hắn.
"Nhìn xem, mọi người nhìn xem, đây chính là long lân đấy! Ta nói cho các ngươi biết, đến tối nó sẽ phát sáng cho xem!"
Lân phiến trong tay Lý lão tam khi hắn lay động nhỏ nước xuống, dưới ánh nắng sớm hiện ra một loại cảm giác nửa trong suốt, hơn nữa còn chiết xạ ra một vài vệt hào quang khác, nhìn rất là đẹp mắt.
Người xung quanh xem cũng đều phát ra tiếng thán phục.
"Thứ này là long lân thật á?"
"Hay là vảy cá lớn thôi?"
"Ngươi thấy long bao giờ chưa?"
"Đây chính là long lân! Ta đánh cá bao nhiêu năm như vậy rồi, cũng chưa từng thấy con cá nào có vảy lớn đến vậy!"
Lý lão tam tranh cãi lý lẽ, càng không ngừng lay động lân phiến, khiến quang văn chiết xạ ra cũng không ngừng biến hóa.
"Nhìn xem, đẹp quá đi, thứ này đâu phải phàm trần có được!"
"Có mấy tấm lân phiến vậy?"
"Có ba tấm thôi, trên bờ còn có mấy vị quan lớn lão gia, không biết có ai cảm thấy hứng thú không? Bảo bối này ta nuôi không nổi, chuẩn bị bán giá cao đây!"
"Giá bao nhiêu?"
"Ta trả mười lượng!"
"Ta cũng muốn mua !"
Người trên bờ cũng nhao nhao kích động lên, bất kể có phải long lân hay không, ít nhất nhìn thực sự hết sức đặc thù, không phải thứ tầm thường. Mà mấy người trên thuyền thì vui vẻ như mở hội, chỉ là không hô hào nhiều.
"Xem đánh cá hôm nay trước đi!"
"Đúng đúng đúng, bán cá trước!"
Lý lão tam cùng mọi người đem cá tất cả mang ra ngoài, biết rất rõ lúc này trên bến đò ai cũng để ý đến long lân, nhưng cũng không vội vàng, hiển nhiên rất biết cách treo người.
Lúc này càng có nhiều người nghe tiếng tìm đến bến đò này, người thì nói bắt được long, người thì nói nhặt được long lân, cũng có người bảo là bảo bối gì đó, nhưng nhiều nhất vẫn là long lân, rất nhanh tin tức đã lan rộng khắp bến cảng vốn không nhỏ này.
Gặp phải chuyện như vậy, ai mà chẳng muốn đến xem náo nhiệt.
Dịch Thư Nguyên vốn ở vị trí rìa ngoài, lúc này ngược lại là tương đối trung tâm, có rất nhiều người chen chúc ở bên ngoài.
"Tiên sinh, thứ này mang theo Long khí, nhưng Long khí này không quá thuần, có chút cổ quái, mà hình như đây không phải long lân đâu?"
Long Hôi Miễn từng thấy nhiều, thậm chí còn chơi đùa với lân phiến Long tộc lột ra, đẹp thì rất đẹp, nhưng phẩm chất thường mười phần cứng rắn, còn thứ Lý lão tam cầm trong tay kia, trông có phần óng ánh long lanh, mà hình như còn hơi mềm nữa.
"Xem tiếp hẵng nói."
Dịch Thư Nguyên không chen chúc với đám đông, thân hình khẽ lay động vài lần liền đã lách ra khỏi đám người, ở vị trí bên ngoài có thể nhìn rõ tình huống bến đò trong lòng bàn tay.
Hải sản hôm nay của Lý lão tam bán rất nhanh, giá cả cũng cao hơn trước rất nhiều, ai cũng mong đợi màn kịch chính.
Dù không ít người nghi ngờ đồ kia không phải long lân, nhưng cũng không thể phủ nhận dù không phải long lân thì nó cũng hết sức đặc thù, chắc chắn là bảo vật.
Một hồi hô hào, một hồi huyên náo, mấy lượt cố tình nâng giá rồi lại tranh giành, cuối cùng ba tấm long lân đều bị người mua với giá cao, tấm thấp nhất cũng bán được hơn trăm lượng bạc.
Lý lão tam cười toe toét, vui vẻ vô cùng, tiền bạc thu được phải dùng cả rương để đựng. Con trai cùng ra biển dù chưa đến hai mươi, nhưng trên mặt cũng nở nụ cười tươi rói.
Đám đông phần lớn đã tản đi, nhưng vẫn có một số ít người như Dịch Thư Nguyên còn ở lại, thuyền chài phụ cận cũng không ít người ném ánh mắt hâm mộ về phía Lý lão tam. Hai cha con trên thuyền không có ý định lên bờ, cất kỹ tiền bạc vào khoang thuyền, bận rộn gỡ dây thuyền, chuẩn bị về nhà sớm.
"Lý lão ca, hôm nay phát tài to rồi nhé?"
"Ha ha ha ha, đúng vậy đúng vậy!"
"Về thôn phải làm mấy mâm cỗ chứ?"
"Một mâm sao đủ, về thôn ít nhất cũng phải làm vài mâm, con trai ta còn chưa có nơi nương tựa, cái này tiền mừng không lo rồi!"
Lý lão tam nói câu này vẻ mặt hết sức thần khí, con trai làm việc cũng nhanh nhẹn hơn hẳn.
"Ấy da, mai mối chắc chắn đạp nát ngưỡng cửa nhà các ngươi rồi đấy?"
"Ha ha ha ha ha ha ha tốt không nói không nói, ngày mai trong thôn mở tiệc, nhất định đến đấy nhé!"
"Nhất định đến nhất định đến, lần này phải là rượu ngon đấy nhé!"
"Còn phải nói sao..."
Lý lão tam lớn tiếng nói, trong tiếng tâng bốc của người quen, dùng mái chèo chống vào bến đò, đưa thuyền chài rời khỏi bờ. Trong thôn họ đều có chỗ đậu thuyền riêng, đến đây chỉ để bán hàng thôi.
Dịch Thư Nguyên đi tới trên bến đò, tốc độ cơ bản ngang với thuyền chài, cùng thuyền đi về một hướng. Hắn cười, hỏi vọng xuống thuyền:
"Vị lão ca này, đánh được bảo bối rồi, sao không nghĩ giữ lại cho mình một ít?"
Thanh âm trên bờ dường như không lớn, nhưng lại đặc biệt rõ ràng, khiến hai cha con đang lái thuyền quay sang nhìn, lúc này mới phát hiện có một nho sinh đang đi theo thuyền.
Vị nho sinh này tay cầm quạt xếp nhẹ nhàng phe phẩy, tư thái thẳng tắp, dáng đi khoan thai, dù không già nhưng lại có mái tóc hơi bạc. Vốn dĩ nên là nổi bật, nhưng vừa rồi lại không ai chú ý.
"Vị tiên sinh này nói quá lời rồi, loại bảo vật này không phải thứ dân thường chúng ta nên có, kiếm chút tiền là thỏa mãn rồi!"
Nói xong, thuyền chài đã rời bến đò. Phía trước Dịch Thư Nguyên không còn đường đi, dừng bước bên mép thềm đá, ánh mắt bình tĩnh nhìn thuyền rời đi.
Chưa đầy nửa giờ sau, ở một làng chài yên tĩnh, cha con Lý gia về đến nhà, con trai xách một cái rương nhỏ, hứng thú bừng bừng tiến vào trong sân, còn chưa vào cửa đã hô lên.
"Nương ! nương ! chúng ta phát tài, phát tài rồi!"
Dù nói là hô, kỳ thực cũng nói nhỏ thôi, nhưng không sao giấu được vẻ hưng phấn.
"Phát tài cái gì?"
Một phụ nữ từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy con trai mặt mày hớn hở, cậu ta vội vã mang rương vào phòng khách.
"Nương, mau đến xem, mau đến xem này!"
Người phụ nữ vào phòng, thấy con trai mở rương gỗ ra, bên trong đựng đầy bạc trắng, có nhiều thỏi nguyên vẹn, có cái đã vỡ vụn, nhưng nhìn số lượng không hề ít.
"Ấy da, sao nhiều bạc vậy?"
Người phụ nữ biểu lộ vẻ mặt đặc sắc, vừa kinh hỉ, vừa luống cuống, cũng có mấy phần bất an, nhưng mắt không rời khỏi số bạc.
"Hắc hắc, nương, Long vương gia thưởng tiền đấy!"
"Hả?"
Người phụ nữ nghe không rõ, lúc này Lý lão tam khiêng đồ nghề đánh cá, mang theo mấy con cá còn sót lại đi vào sân nhỏ.
"Hô hô cái gì? Muốn người ta ghi nhớ à? Mau ra giúp ta!"
"Dạ dạ!"
Con trai nhanh chóng chạy ra, người phụ nữ trong phòng nhìn rương bạc, vội đóng nắp lại rồi đi ra theo.
"Cha, dù sao sớm muộn gì trong thôn cũng biết thôi mà!"
"Ông nó ơi, sao hai cha con ông kiếm nhiều tiền vậy?"
"Hắc hắc hắc, vào nhà rồi nói, chuyện này đúng là Long vương gia ban cơm ăn đấy!"
Đồ nghề đặt ở ngoài phòng, Lý lão tam vừa đi vừa nói, đưa vợ con cùng vào nhà chính.
"Chi chi chi".
Mấy tiếng kêu quái dị vang lên, mấy con chuột vội vã chạy khỏi phòng, khiến ba người giật mình, nhưng rồi lại không để ý nữa.
"Ta nói cho bà nghe, sáng sớm nay, hai cha con ta gặp vận may lớn đấy."
Trong khi ba người nói chuyện, một vài loài bò sát và côn trùng trốn trong phòng nhao nhao bò ra ngoài, chỉ là ba người kia không hề để ý đến.
Chưa được bao lâu, còn chưa đến trưa, cả thôn đã biết chuyện Lý lão tam phát tài, hàng xóm láng giềng thân thích đến chúc mừng, người nhà họ Lý bận tối mắt tối mũi, quyết định luôn tối nay mở mấy mâm rượu thịt mời khách.
Không chỉ có bà con thân thuộc, mà cả thôn ai cũng được mời, người giúp đỡ không ít. Khi trời dần tối, sân nhỏ nhà Lý vô cùng náo nhiệt, ai không biết còn tưởng nhà đang có chuyện vui.
Lúc này Dịch Thư Nguyên đã đến vùng biển ngoại vi thôn trang, đứng trên bãi cạn cao ráo nhìn cảnh náo nhiệt trong thôn, lại nhìn ra biển rộng.
Gió hình như mạnh hơn không ít, "Ô ô ô" thổi đến như tiếng khóc.
"Ào ào ào".
Sóng lớn vỗ vào bờ, tung bọt trắng xóa, vung vãi khắp nơi, dội cả vào Dịch Thư Nguyên. Hôi Miễn đứng trên vai hắn, nước biển dội vào ướt sũng quần áo, thấm cả vào tóc mai.
"Tiên sinh, thủy triều không thích hợp lắm, nhưng lại không nói rõ được chuyện gì. Ngài có thấy gì không?"
Dịch Thư Nguyên quay đầu nhìn về phía thôn trang, từ tốn nói:
"Thủy triều vốn không có gì dị thường, không thích hợp chính là cái thôn trang kia. Đúng hơn là phiến vảy mà nhà họ Lý cất giữ, nó đang hấp dẫn thủy triều, khiến cho vùng biển này mạnh hơn những nơi khác."
"Hả? Vậy thì đúng là bảo bối thật à?"
Hôi Miễn kinh ngạc, không nhịn được nói tiếp:
"Đừng nói phiến lân kia có chút cổ quái, ngay cả vảy thật của Long tộc cũng không thể có hiệu quả này. Lần sau lại kiếm của Giang Lang ít lân phiến, ta thử xem, ta cảm thấy lân phiến của hắn còn chưa chắc có hiệu quả này đâu!"
Dịch Thư Nguyên nhếch miệng, Hôi Miễn xem việc lấy lân phiến của Giang Lang là đương nhiên rồi.
"Chỉ sợ thứ mà Lý lão tam nhặt được không đơn giản như ngươi nghĩ đâu!"
Dường như để chứng minh lời Dịch Thư Nguyên, hắn vừa nói xong không lâu thì ngoài biển khơi vang lên một tiếng rít quái dị.
"Ô ô ô oa... Ô ô oa..."
Giống như tiếng gió biển gào thét biến thành tiếng khóc, nghe lấy hết sức kinh hãi.
Hôi Miễn thoáng cái trợn to hai mắt, lông trên người hơi dựng lên, cả thân hình có chút phình ra.
"Tiên sinh, có thứ gì đó không tốt sắp đến?"
Dịch Thư Nguyên nhíu mày, trực tiếp đi về phía thôn trang, đồng thời khẽ há miệng, Long châu trong cổ họng chợt lóe.
"Hô".
Một luồng khí tức thủy trạch đặc thù từ miệng Dịch Thư Nguyên phun ra, cả vùng ngoại vi làng chài tựa hồ tràn ngập một làn sương mù nhàn nhạt, bao trùm toàn bộ thôn xóm và vùng lân cận.
Không bao lâu, thủy triều và tiếng gió biển quỷ dị đã dịu bớt.
"Ừm?"
Hôi Miễn kinh ngạc lên tiếng, Dịch Thư Nguyên đã đến gần thôn trang, ánh mắt nhìn về phía mặt biển chợt lóe.
"Quả nhiên như vậy, khí tức này có chủ ý cũng vô ý, sinh ra mấy phần bi ai quỷ quái."
"Ý gì?"
Dịch Thư Nguyên liếc nhìn Hôi Miễn, bước chân nhanh hơn.
"Ý là thứ này tà dị hơn ngươi nghĩ đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận