Tế Thuyết Hồng Trần

Tế Thuyết Hồng Trần - Q.1 - Chương 558: Trộm cái gì không cần nói cũng biết

"Huyền Hi, chúng ta có phải nên đổi chỗ không, Hòa Tử Y cũng không phải là người hiền lành gì, thân thể của ngươi..."
Lê Hoa bà bà nhìn bộ dạng trước đây của Huyền Hi, giờ phút này lo lắng đã là thật nhiều giả ít, còn Huyền Hi lúc này cũng không nói thêm an ủi, chỉ che ngực tạm thời không nói gì.
Rất lâu sau, Huyền Hi mới lần nữa mở miệng.
"Trước, cứ nghỉ ngơi một thời gian đã, vượt qua được thì tốt, so với thu hoạch, hết thảy đều đáng giá."
Ở một đỉnh núi khác, người phụ nữ vừa mới rời đi liền nhìn về hướng vách hang mình vừa rời đi, sau đó chân đá đá vào hòn đá bên cạnh, rất nhanh liền có một làn khói nhàn nhạt bốc lên.
Một con tinh quái trên thân đầy u cục xuất hiện ở một bên, lộ ra có chút e ngại nhìn người phụ nữ kia.
"Các nàng nói gì đó?"
Tinh quái do dự một chút, vẫn là mở miệng nói.
"Đạo hạnh của các nàng rất cao, ta, ta không nghe, cho nên, cho nên không nghe rõ..."
Người phụ nữ kia mặt gò má hướng về bên cạnh, đột nhiên một thoáng bóp lấy cổ tinh quái, phát ra một trận "Lộp cộp lộp cộp" tiếng động.
"Ách ách."
Thân thể tinh quái đau đớn lay động, hai tay bắt lấy cánh tay người phụ nữ kia, nhưng không thể đối kháng nổi lực lượng khổng lồ trên cánh tay nhỏ bé kia, bị ép đến quỳ rạp xuống đất.
"Không muốn không biết cân nhắc, ngươi hảo hảo làm việc cho ta, tương lai giúp ngươi trở thành Sơn thần, nếu không nghe theo, cũng không cần thiết phải giữ lại ngươi!"
Nói xong, người phụ nữ trực tiếp buông lỏng tay, tinh quái quỳ trên mặt đất hồi lâu mới ngẩng đầu.
"Ta, ta thật sự không dám tới quá gần, nhưng mơ hồ nghe được một vài chuyện, người lớn tuổi kia muốn rời đi tránh sang chỗ khác, người trẻ tuổi kia có vẻ bị thương, nói là muốn cố gắng chịu đựng, hình như có thu hoạch rất lớn, chịu tội đều là đáng giá."
"Thu hoạch rất lớn."
Hòa Tử Y ở vùng này cũng tính là có tu vi cao minh, lúc này lẩm bẩm trong miệng không khỏi nheo mắt lại.
Người phụ nữ kia nói là Huyền Hi, nhưng Lê Hoa bà bà đã hai ba trăm năm không đi ra cái ổ mèo kia, cũng chưa từng nghe nói bà ta lại nhận một tôn nữ.
Nhưng Huyền Cơ trước đây Hòa Tử Y cũng đã gặp qua, nàng vẫn là vô cùng cẩn thận, trong ấn tượng Huyền Cơ tuyệt đối không có khí tức như người phụ nữ vừa thấy, tuy rằng vừa rồi cũng không nhìn ra được khí số gì, nhưng hiển nhiên không phải Huyền Cơ có thể sánh bằng, ít nhất không phải Huyền Cơ trước đây có thể so được.
Còn có mấy vị tiên nhân kia. Hai người kia tiên uy cực thịnh, ngược lại người thứ ba còn tốt, mà lúc này Hòa Tử Y cũng nhớ tới, cái người tiên tu trông hơi quen kia chẳng phải là năm đó người thích Huyền Cơ, tu sĩ phái Tử Sơn sao?
Trước kia Huyền Cơ nhất định đã gặp chuyện, nhưng rốt cuộc phạm phải chuyện gì Hòa Tử Y lại không rõ, chỉ biết sau đó Huyền Cơ được xưng là chín mạng mèo yêu, hình như trở nên rất cao minh cũng rất tà dị.
Lại vừa nghĩ đến người phụ nữ vừa thấy, liền càng cảm thấy không phải Huyền Cơ.
Không được, phải tìm người hỏi một chút, trước làm rõ hai vị tiên tu vừa rồi là ai, ít nhất tuyệt đối không phải tu sĩ phái Tử Sơn!
Những suy nghĩ này cũng chỉ trong chốc lát, Hòa Tử Y nghĩ xong nhìn về phía con tinh quái bên cạnh nói.
"Ngươi ở đây trông coi, nếu các nàng có yêu cầu gì thì lập tức giúp các nàng xử lý, ta đi ra ngoài một chuyến rồi sẽ về ngay."
"Nếu các nàng muốn đi thì sao?"
Tinh quái hỏi như vậy, Hòa Tử Y cười cười.
"Cái Huyền Hi kia thương thế so với vẻ bề ngoài nghiêm trọng hơn nhiều, nếu ta đoán không sai, hiện giờ nàng đã khí tức bất ổn, yêu lực nghịch loạn, lúc trước là ráng chống đỡ một hơi, bây giờ thả lỏng ra là động cũng không thể động lung tung, nhất định phải điều tức một trận áp chế thương thế, tạm thời là không đi được!"
Nói xong, Hòa Tử Y trực tiếp mang theo một làn sương nhạt, thân hình trốn vào trong sương mù, men theo sương mù trong núi lan tràn độn về một nơi khác.
Ước chừng nửa khắc đồng hồ sau, khi đã xuất hiện ở phương xa, Hòa Tử Y mới tăng nhanh tốc độ, bay về phía nơi xa.
Lại qua gần nửa canh giờ, Hòa Tử Y xuất hiện ở một nơi trên ngọn núi lớn hoang vu, nàng trực tiếp bay về phía dưới, vòng quanh một ngọn núi trong đó chuyển mấy vòng mới bay về phía giữa hai ngọn núi khác.
Ở giữa hai ngọn núi đó có một cổng vòm đá tự nhiên hình thành, lúc này Hòa Tử Y xuyên qua cổng vòm đá, liền giống như rơi vào trong nước, lại trong chốc lát xuyên qua tầng bình chướng vô hình.
Giờ phút này, bên trong núi hoang có động thiên khác, vào lúc ban đêm, trong sơn cốc phía dưới hiện lên một vùng đèn đuốc sáng rực.
Hòa Tử Y bay về phía nơi có đèn đuốc, bên đó có đình đài lầu các cùng với các loại cảnh quan bài trí, thật chẳng khác nào một vùng phúc địa của Tiên gia, nếu không có từng đợt yêu khí kia.
Khi trực tiếp bay đến gần bên, những khe núi uốn lượn liên tục cũng thể hiện ra quy mô kiến trúc nơi đây, càng giống như một con phố dài dằng dặc, chính là hai bên đều có đường nhỏ kéo dài đến các kiến trúc, còn "phố chính" thì từ ngoài núi trong hang núi một mạch kéo dài xuống dưới đất, rồi lại từ một nơi khác xuyên ra, vòng quanh các dãy núi mấy vòng, nhưng nơi đó lại nằm trong một vùng cấm chế khác.
Hòa Tử Y đã nhìn qua toàn cảnh, nếu có ai đó có thể thấy rõ toàn cảnh, liền sẽ cảm thấy con phố này đang bao quanh các dãy núi, quy mô cũng vô cùng lớn.
Chỉ có điều, khác với phố xá nhân gian, nơi này không có cảm giác ồn ào náo nhiệt, có vẻ khá yên tĩnh, thỉnh thoảng có "người" đi qua cũng không thiếu những hình thù kỳ quái.
Con phố như thế, thêm vào khí tức đặc trưng, dù đèn đuốc sáng trưng nhưng vẫn có cảm giác kinh sợ quỷ dị.
Mà toàn bộ trong sơn cốc vẫn còn tồn tại một ít khí tức người, có điều những người đó không phải cư dân nơi này, vị trí khí tức của họ tất nhiên đi cùng với sự sợ hãi.
Đương nhiên lần này Hòa Tử Y đến là có mục đích của nàng, nàng trực tiếp đáp xuống đường, đi về phía một khu nhà ở trên sườn núi không mấy nổi bật.
"Ôi chao, là Hòa phu nhân à, thế mà đã lâu không thấy cô, nhưng là có chuyện gì sao?"
Trước cửa phòng, một bà lão ngồi trên ghế, cười ha hả nhìn người phụ nữ đi tới, mà Hòa Tử Y cũng lộ ra nụ cười.
"Ra xem lão già nhà ngươi đã chết chưa!"
"Thế thì còn sớm lắm đấy!"
Hòa Tử Y cười hì hì đến gần bà lão, đến bên cạnh bà thì lại không vào khu lầu các mà lại như sực nhớ ra điều gì, nhìn về phía bà lão nói.
"Đúng rồi, không biết bà có rõ loại pháp bảo Tiên gia nào không?"
"Hắc hắc hắc hắc. Không thể nói là ta cái gì cũng biết, nhưng chỉ cần cô từng thấy, có thể hình dung chính xác ra thì ta có thể nói cho cô biết đó là cái gì!"
"Ồ? Ta mà hình dung ra được thì bà liền biết sao?"
Bà lão gật đầu.
"Đến cô còn gặp được thì ta khẳng định là biết."
Hòa Tử Y nheo mắt lại, lão bất tử, đại nạn sắp đến mà vẫn còn làm người ta ghét, chờ ngày bà chết!
Trong lòng thì rủa đủ điều ác độc, nhưng Hòa Tử Y trên mặt lại lần nữa hiện ra nụ cười.
"Vậy sao, vậy ta còn phải kiểm tra bà một chút mới được, có một loại bảo vật Tiên gia, am hiểu mang người phi độn, hình như vòng, đốt lửa đỏ rực, khi độn thì nhanh như sao băng, khi tiếp cận thì né tránh sương độc phong hỏa gào thét, rất mực cao minh."
Bà lão ban đầu hơi nhíu mày, sau khi nghe xong thì mặt lộ vẻ kinh ngạc nhìn về phía Hòa Tử Y.
"Hắc hắc, sao, không biết?"
Hòa Tử Y cười lạnh, nhưng sự chú ý lại tập trung vào biểu tình thay đổi của bà lão, sau thần sắc của bà vẫn mang vẻ kinh ngạc, nhưng cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
"Ta tự nhiên biết, chính là không ngờ cô vậy mà lại có thể hình dung ra món bảo vật này!"
"Tốt, vậy bà nói thử xem nó là cái gì?"
Hòa Tử Y mang trên mặt vẻ mỉa mai, nhưng ngữ khí lại thoáng dồn dập một chút, bà lão dường như không để ý, nhưng lại giống như đã phát hiện ra điều gì, lộ ra nụ cười, hiện ra hàm răng có nhiều lỗ sâu và mảng bám.
"Sao ta phải nói cho cô biết, cô có vẻ như không muốn đi vào bên trong đúng không?"
Thần sắc trên mặt Hòa Tử Y hơi đổi, bà già này thật là giảo hoạt.
"Hừ, bà già cuối cùng cũng có cái không biết, bà nói đúng, ta không muốn đi vào, giống như ta vừa nãy nói, chỉ là đến xem bà đã chết chưa!"
Nói xong, Hòa Tử Y quay người rời đi, còn bà lão kia thì vẫn ngồi yên tại chỗ, chờ Hòa Tử Y đi được vài chục bước mới chậm rãi đứng dậy.
"Cô không muốn biết à?"
Giọng điệu này không nhanh không chậm, một chút sốt ruột cũng không có, Hòa Tử Y bước chân không ngừng, nhưng đã cắn răng, lại đi thêm mấy bước mới dừng lại, rồi sau đó quay người nhìn về phía sau.
Bà lão hé miệng ra, liền có âm thanh truyền vào tai Hòa Tử Y.
"Ta có thể nói cho cô nó là cái gì, nhưng cô cũng phải nói cho ta biết tại sao cô biết kiện bảo bối này, chẳng lẽ là tận mắt thấy? Cô cứ yên tâm, ta chỉ là tò mò thôi, cô chỉ cần trả lời phải hoặc không phải."
Hòa Tử Y cười cười lắc đầu nói.
"Không phải!"
Bà lão khẽ gật đầu, lần nữa ngồi xuống, hơn nữa giơ tay vẫy vẫy, ra hiệu Hòa Tử Y lại gần, người sau nhíu mày sau đó vẫn là nhanh chân đến, còn hơi khom người ghé tai lại gần.
Lúc này, bà lão mới nhỏ giọng nói.
"Cái mà cô nói đích thực là pháp bảo Tiên gia, mà lại không phải chuyện đùa, nếu như hỏi mấy năm trước đây, chưa chắc ta đã biết đâu!"
"Là cái gì?"
Nghe thấy Hòa Tử Y cuối cùng lộ ra giọng điệu gấp gáp, bà lão cười.
"Hắc hắc, bảo vật này tên là 'Phong Hỏa Luân', chính là một kiện chí bảo Tiên gia của đồ đệ Tiên Tôn Dịch Đạo Tử, nghe đồn là do luyện hóa trong Đấu Chuyển Càn Khôn Lô của Dịch Đạo Tử trăm năm mà thành, sinh ra linh tính phi phàm, có thể ngự phong hỏa hàng trăm chướng, ngự để phi độn càng là đi vạn dặm một ngày không phải nói đùa, uy năng không phải chuyện nhỏ!"
"Dịch Đạo Tử."
Bạn cần đăng nhập để bình luận