Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 875: Trộm cái gì không cần nói cũng biết

"Huyền Hi, ta có phải nên đổi chỗ ở khác không? Hòa tử Y không phải người hiền lành gì, thân thể của ngươi..."
Lê Hoa lão bà nhìn dáng vẻ trước đây của Huyền Hi, giờ phút này lo lắng đã thật nhiều hơn giả, mà Huyền Hi lúc này cũng không an ủi gì nhiều, chỉ là che ngực không nói gì.
Rất lâu sau, Huyền Hi mới lần nữa mở miệng.
"Trước cứ nghỉ ngơi một thời gian, qua được là tốt, so với thu hoạch thì hết thảy đều đáng giá."
Một đỉnh núi khác, người nữ tử vừa rời đi liền nhìn chằm chằm vào hướng vách hang mà mình vừa rời đi, sau đó chân đá vào đá núi bên cạnh, rất nhanh liền có một làn sương khói nhàn nhạt bốc lên.
Một con tinh quái trên người đầy u cục xuất hiện ở bên cạnh, lộ ra có chút e ngại nhìn nữ tử.
"Các nàng nói gì?"
Tinh quái do dự một chút rồi mở miệng nói.
"Đạo hạnh các nàng rất cao, ta, ta không nghe được, cho nên, cho nên không nghe rõ..."
Gò má nữ tử nhìn sang bên cạnh, đột nhiên bóp lấy cổ tinh quái, phát ra một trận "Lộp cộp lộp cộp" động tĩnh.
"Ách ách."
Thân thể tinh quái thống khổ lay động, hai tay nắm lấy cánh tay nữ tử, nhưng vô pháp đối kháng lại sức mạnh khổng lồ trên cánh tay nhỏ nhắn kia, bị ép tới quỳ rạp xuống đất.
"Đừng có mà không biết cân nhắc, ngươi cứ hảo hảo làm việc cho ta, tương lai ta giúp ngươi thành Sơn thần, nếu không theo ta, thì cũng không cần thiết lưu ngươi!"
Nói xong, nữ tử trực tiếp buông tay ra, tinh quái quỳ trên mặt đất thở dốc một hồi, lúc này mới ngẩng đầu.
"Ta, ta xác thực không dám đến quá gần, nhưng mơ hồ nghe được chút chuyện, bà lớn tuổi kia muốn rời đi, lánh nạn đi chỗ khác, người trẻ tuổi kia tựa hồ bị thương, nói là muốn chịu đựng, tựa hồ là có thu hoạch rất lớn, chịu khổ cũng đáng."
"Thu hoạch rất lớn."
Hòa tử Y ở khu vực này cũng được xem là tu vi cao minh, lúc này lẩm bẩm trong miệng không khỏi nheo mắt lại.
Nữ tử kia nói là Huyền Hi, nhưng Lê Hoa lão bà đã hai ba trăm năm không có rời khỏi cái ổ mèo đó, cũng chưa từng nghe nói nàng lại thu một đứa cháu gái nào cả.
Nhưng Huyền Cơ trước đây Hòa tử Y cũng đã gặp qua, nàng vẫn là cực kỳ cẩn thận, trong ấn tượng, Huyền Cơ tuyệt không có khí tức như nữ tử vừa rồi, dù vừa rồi ta cũng không nhìn ra được khí số gì, nhưng rõ ràng không phải Huyền Cơ có thể so sánh được, ít nhất không phải Huyền Cơ trước đây.
Còn có mấy tiên nhân kia. Hai người kia tiên uy cực thịnh, ngược lại người thứ ba thì đỡ hơn, mà lúc này Hòa tử Y cũng nhớ ra, cái tên tiên tu quen mắt kia chẳng phải là năm đó cùng Huyền Cơ thích nhau phái tử Sơn tiên tu hay sao?
Lúc trước Huyền Cơ nhất định đã gặp chuyện, nhưng rốt cuộc phạm chuyện gì Hòa tử Y lại không rõ, chỉ biết sau này Huyền Cơ được gọi là Cửu mệnh miêu yêu, tựa hồ trở nên rất cao minh cũng rất tà dị.
Lại vừa nghĩ đến nữ tử vừa nhìn thấy, lại càng cảm thấy không phải Huyền Cơ.
Không được, phải tìm người hỏi mới được, trước phải làm rõ hai tiên tu vừa rồi là ai, ít nhất tuyệt đối không phải tu sĩ phái tử Sơn!
Những suy nghĩ này cũng chỉ là trong chốc lát, Hòa tử Y nghĩ xong quay sang nhìn tinh quái nói.
"Ngươi ở đây trông chừng, nếu các nàng có yêu cầu gì, thì lập tức giúp các nàng đi giải quyết, ta đi ra ngoài một chuyến rồi nhanh chóng trở lại."
"Nếu các nàng muốn đi thì sao?"
Tinh quái hỏi như vậy, Hòa tử Y cười.
"Thương thế của Huyền Hi kia còn nghiêm trọng hơn nhiều so với vẻ ngoài, nếu ta đoán không sai, hiện tại nàng đã khí tức bất ổn, yêu lực nghịch loạn, trước đây là gồng mình lên chống đỡ lấy một hơi thở, bây giờ buông lỏng thì động cũng không xong, nhất định phải điều tức một trận, áp chế thương thế thì tạm thời đi không được!"
Nói xong, Hòa tử Y trực tiếp mang ra một trận sương mù nhàn nhạt, thân hình trốn vào trong sương mù, thuận theo làn sương mù trong núi lan tràn, độn hướng nơi khác.
Khoảng chừng nửa khắc đồng hồ sau, Hòa tử Y đã xuất hiện ở trên một vùng núi lớn hoang vu, nàng trực tiếp bay xuống phía dưới, vòng quanh một ngọn núi mấy vòng rồi mới bay về phía hai ngọn núi còn lại.
Giữa hai ngọn núi kia có một cổng vòm đá được thiên nhiên hình thành, Hòa tử Y lúc này xuyên qua vòm đá, liền tựa như rơi vào trong nước, lại chốc lát sau xuyên qua tầng bình chướng vô hình này.
Giờ khắc này, trong núi hoang bên trong bỗng có động thiên khác, lúc đêm khuya này, bên dưới trong sơn cốc hiện ra một vùng ánh đèn.
Hòa tử Y bay về phía vị trí có ánh đèn kia, bên kia có đình đài lầu các và các loại cảnh quan được bố trí, thực sự tựa như một Tiên gia phúc địa, nếu không có từng đợt yêu khí kia.
Chờ khi bay đến gần, những khe núi uốn lượn liên tục cũng cho thấy quy mô quần thể kiến trúc nơi này, giống như một con đường dài dằng dặc, hai bên đều có những con đường nhỏ kéo dài kiến trúc, còn "Đường phố" chính thì từ ngoài núi trong cốc kéo dài xuống dưới đất, lại theo một chỗ khác xuyên ra, vòng quanh quần sơn mấy vòng, nhưng rồi lại bị cấm chế tại một chỗ khác.
Hòa tử Y đã nhìn qua toàn cảnh, nếu có ai nhìn rõ được toàn cảnh, liền sẽ thấy con đường đang vờn quanh quần sơn, quy mô vô cùng lớn.
Chỉ là khác với con đường nhân gian thật sự, nơi này không có cảm giác dòng người nhốn nháo, lộ ra khá yên tĩnh, ngẫu nhiên có "Người" đi qua cũng không thiếu những hình thù kỳ quái.
Con đường như thế, cộng thêm bản thân khí tức tràn ngập, dù cho đèn đuốc sáng trưng nhưng vẫn mang lại cảm giác quỷ dị kinh sợ.
Trong sơn cốc vẫn còn một số người có khí tức, chỉ là những người này không phải cư dân nơi đây, vị trí khí tức của hắn hẳn là đi cùng với sự sợ hãi.
Đương nhiên, lần này Hòa tử Y tới đây là có mục đích của nàng, nàng trực tiếp rơi xuống trên đường, đi về phía một phòng các không mấy nổi bật trên sườn núi.
"Ôi chao, là Hòa phu nhân à, đã lâu không gặp cô, không biết là có chuyện gì?"
Trước cửa phòng các, một lão phụ nhân ngồi trên ghế, cười ha hả nhìn nữ tử đang đi tới, Hòa tử Y cũng lộ ra tiếu dung.
"Ta đến xem mụ già như ngươi còn chết chưa!"
"Vậy còn sớm lắm!"
Hòa tử Y cười hì hì tiến lại gần lão phụ nhân, đến bên bà ta thì lại không vào trong lầu các, ngược lại như chợt nhớ ra điều gì, nhìn lão phụ nhân nói.
"Đúng rồi, không biết ngươi có biết loại pháp bảo Tiên gia nào không?"
"Hắc hắc hắc hắc. Không thể nói là ta cái gì đều biết, nhưng chỉ cần ngươi đã từng thấy, có thể hình dung chính xác được thì ta có thể nói cho ngươi biết đó là cái gì!"
"Ồ? Ta hình dung ra là ngươi biết ư?"
Lão phụ nhân gật đầu.
"Ngay cả ngươi còn gặp, ta chắc chắn là biết."
Hòa tử Y híp mắt lại, lão bất tử, đại nạn sắp tới rồi mà vẫn còn khiến người ta ghét như vậy, chờ ngươi chết một ngày kia!
Trong lòng các loại nguyền rủa ác độc, nhưng Hòa tử Y trên mặt lại hiện ra tiếu dung lần nữa.
"Vậy sao, vậy ta phải kiểm tra bà thử xem, có một loại bảo vật Tiên gia, am hiểu đưa người phi độn, hình như vòng tròn, đốt liệt hỏa, bay đi nhanh như sao băng, lúc đến gần thì né tránh sương độc, gió lửa gào thét, mười phần cao minh."
Lão phụ nhân ban đầu khẽ cau mày, sau khi nghe xong thì mặt lộ vẻ kinh ngạc nhìn Hòa tử Y.
"Hắc hắc, thế nào, không biết hả?"
Hòa tử Y cười lạnh, nhưng lực chú ý lại trung đến sự biến đổi biểu cảm của lão phụ nhân, sau sắc mặt bà ta vẫn còn kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng hòa hoãn lại.
"Ta đương nhiên biết, chính là không ngờ cô lại có thể hình dung ra được món bảo vật này!"
"Tốt, vậy thì nói xem nó là gì đi?"
Hòa tử Y mang theo vẻ mỉa mai trên mặt, nhưng giọng điệu lại có phần dồn dập, lão phụ nhân dường như không để ý, nhưng cũng giống như đã phát hiện ra điều gì, lộ ra tiếu dung, lộ ra hàm răng bị trùng đục lỗ chỗ.
"Ta vì sao phải nói cho cô biết, cô dường như không muốn vào trong nhỉ?"
Sắc mặt của Hòa tử Y hơi đổi, mụ già này thật là giảo hoạt.
"Hừ, cuối cùng mụ già cũng có thứ không biết, ngươi nói đúng, ta không muốn đi vào, như những gì ta vừa nói, ta chỉ tới xem bà còn chết chưa!"
Nói xong, Hòa tử Y xoay người rời đi, còn lão phụ nhân thì an vị tại đó không động đậy, đợi Hòa tử Y đi được vài chục bước mới chậm rãi đứng dậy.
"Cô không muốn biết ư?"
Giọng điệu này không nhanh không chậm, không chút nóng nảy nào, Hòa tử Y bước chân không ngừng, nhưng đã cắn răng, lại bước thêm mấy bước nữa mới dừng lại, rồi xoay người nhìn lại phía sau.
Lão phụ nhân hé miệng, thì có âm thanh truyền vào tai Hòa tử Y.
"Ta có thể nói cho cô biết đó là cái gì, nhưng cô cũng phải nói cho ta biết vì sao cô biết món bảo vật này, chẳng lẽ tận mắt nhìn thấy? Cô cứ yên tâm, ta cũng chỉ hiếu kỳ thôi, cô chỉ cần trả lời phải hoặc không phải."
Hòa tử Y cười lắc đầu nói.
"Không phải!"
Lão phụ nhân khẽ gật đầu, ngồi xuống lần nữa, còn đưa tay vẫy vẫy, ra hiệu Hòa tử Y đi qua, nàng nhíu mày rồi vẫn nhanh chóng tới, còn hơi cong người ghé tai qua.
Lúc này, lão phụ nhân mới khẽ nói.
"Thứ cô nói kia xác thực là pháp bảo Tiên gia, hơn nữa không phải chuyện đùa, nếu hỏi ta sớm hơn mấy năm, ta chưa chắc đã biết được đâu!"
"Là cái gì?"
Nghe được giọng điệu Hòa tử Y cuối cùng cũng lộ vẻ cấp thiết, lão phụ nhân cười.
"Hắc hắc, bảo vật này gọi là 'Phong Hỏa Luân', chính là một kiện Tiên gia chí bảo của đồ đệ Tiên Tôn Dịch Đạo tử, nghe đồn được luyện hóa từ trong Đấu Chuyển Càn Khôn Lô của Dịch Đạo tử trăm năm mà ra, sinh ra linh tính phi phàm, có thể ngự phong hỏa hàng trăm chướng, dùng để bay đi thì một ngày vạn dặm là chuyện nhỏ, uy năng không phải chuyện đùa!"
"Dịch Đạo tử."
Hòa tử Y không khỏi thất thanh, giống như có dòng điện chạy qua trên người, không thể kìm chế mà kích động.
Nghe nói Dịch Đạo tử có hai đồ đệ, vậy người đêm hôm đó rất có khả năng là một người kia!
Minh bạch, ta đã hiểu!
Huyền Hi kia căn bản chính là Huyền Cơ ban đầu, không, cũng không còn là Huyền Cơ ban đầu!
Hồi tưởng lại câu "Thu hoạch rất lớn", Hòa tử Y hô hấp có chút run rẩy.
Con mèo này không trong sạch gì, am hiểu nhất là trộm cắp, hoặc trộm người hoặc trộm đồ, lần này nhất định lại trộm thứ gì đó!
Nàng trộm thứ gì mà có thể khiến hai tiên nhân phải đuổi theo?
Còn có thể là cái gì chứ, tất nhiên là tiên đan!
Hòa tử Y cũng minh bạch vì sao Huyền Cơ có thể trở thành Huyền Hi, dung mạo xinh đẹp động lòng lại thuần khiết, loại yêu khí kia, loại vẻ ngoài kia, quá tự nhiên, có thể trong sự bình thản mà khinh bỉ khi nhìn ta.
Bởi vì tiện nhân kia ăn tiên đan, ăn tiên đan tự nhiên chuyển hóa khí số, tiêu tan nghiệp chướng, tu vi tiến nhanh, thậm chí có hy vọng đắc đạo, nên đã hơn người một bậc, cũng trở nên tự nhiên như vậy.
Truyền thuyết tiên đan gần với Đạo, từ xưa đã rất khó kiếm, người thường nhìn thấy đã là phúc đức lắm rồi.
Mà Huyền Hi kia, không, Huyền Cơ kia đạo hạnh và khí tức bây giờ, không phải tu ra mà là tiên đan tạo thành!
Lão phụ nhân nhìn chăm chú biểu tình biến hóa nhanh chóng lóe lên trên mặt Hòa tử Y, sau đó bà ta gần như ngay lập tức đã khôi phục bình thường.
"À, thì ra là như vậy, sau này gặp thì phải cẩn thận!"
Nói xong, Hòa tử Y đứng thẳng người, ghét bỏ phẩy phẩy tai, rồi đi về phía bên ngoài, lần này lão phụ nhân không nói gì thêm.
Đi được mấy bước, Hòa tử Y hơi liếc mắt, thấy người phía sau không phản ứng gì thì suy nghĩ một lát rồi cũng không nói gì, nhanh chóng rời đi.
Đợi Hòa tử Y đi xa, lão phụ nhân lộ vẻ suy tư, một hồi lâu sau, bà ta khẽ cắn răng rồi nhanh chóng đi về phía lầu các không xa phía sau.
Vừa đến trước cửa lầu các, hai con tinh quái xuất hiện trên mặt đất, đưa tay ngăn cản đường đi của lão phụ nhân, nhưng bà ta vội vàng nói.
"Ta có chuyện quan trọng muốn gặp đại vương! Liên quan đến tiên đan!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận