Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 716: Bạch Hạc hộ quốc vận

Cái mùi vị quái dị này lan tỏa, khiến quần thần cảm thấy ghê tởm, nhưng đối với Hoàng đế đang ngồi trên long ỷ lại sinh ra một loại cảm giác hoảng hốt, bởi vì đêm qua hắn nằm mơ thấy mình bị một con rắn lớn quấn quanh, cũng ngửi thấy mùi hôi thối tương tự.
"Quốc sư, quốc sư mau tới bảo hộ trẫm, trong cung có yêu quái, có yêu quái a !"
Hoàng đế hô hoán khiến quần thần xì xào bàn tán rồi bất động một thoáng, sau đó nhìn về phía long ỷ rồi lại nhìn xung quanh, tiếng nghị luận lại nổi lên.
Tiếng kêu của Hoàng đế cũng khiến Hàn Sư Ung, người đang trong cơn kinh hãi, bừng tỉnh như từ trong mộng, kìm nén bất an trong lòng, ổn định khí tức của bản thân, hắn đã ý thức được sự thay đổi của khí tức, mặc dù chính mình không ngửi thấy mùi thối, nhưng cũng không đến nỗi không rõ vì sao mọi người lại có phản ứng như vậy.
"Bệ hạ, ngài nói trong cung có yêu quái, vậy là đã xảy ra chuyện gì? Mau nói cho thần biết một chút!"
Hàn Sư Ung lớn tiếng hỏi Hoàng đế, thu hút sự chú ý của mọi người về phía này, thêm vào việc hắn thu liễm khí tức, mùi thối kia cũng nhạt dần, tự nhiên khiến mọi người chú ý tới Hoàng đế.
Chỉ có thái tử và không ít đại thần vẫn đưa mắt nhìn quanh, hiển nhiên cảm giác vừa rồi không phải là chuyện tầm thường.
Lão Hoàng đế lúc này vẫn còn sợ hãi, cơn ác mộng đó thực sự quá chân thực, ấn tượng cũng quá sâu sắc, cho nên Hoàng đế ngửi thấy mùi vị liền vô cùng khủng hoảng trong lòng.
"Quốc sư, quốc sư ngươi lại gần một chút!"
Hàn Sư Ung vội vàng nhích lại gần long ỷ, càng đến gần Hoàng đế thì chính hắn cũng thấy trong lòng yên ổn hơn không ít, và khi nhìn thấy quốc sư tới gần, Hoàng đế cũng an tâm hơn chút, nói ra cơn ác mộng ngày hôm qua.
"Đêm qua, trẫm mơ thấy trong thâm cung chỉ có một mình trẫm, phía sau có một con rắn lớn đuổi theo trẫm, bất kể trẫm kêu gọi thế nào cũng không ai đến hộ giá, bị yêu vật kia đụng ngã quấn quanh đến không thể hô hấp, mắt thấy liền muốn bỏ mạng."
Vừa nói, Hoàng đế theo bản năng nhìn về phía đôi hạc bằng đồng đúc ở hai bên đài cao, cột rồng trên điện Kim, và hạc đứng trước long ỷ, cũng là quy củ được truyền lại từ hoàng thất Đại Yến.
"Ôi, may mà trong mộng chợt nghe một tiếng hạc kêu, kéo trẫm khỏi người yêu vật, bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng! Xem ra là tiên tổ che chở, nhưng mùi vị vừa rồi, sao mà giống với mùi thối trên người con rắn lớn trong mộng, yêu vật đó chỉ sợ không chỉ là trẫm mơ, nó rất có thể ở ngay trong cung!"
So với thái độ của tầng lớp cao Đại Dung đối với một vài sự vật mê tín, thì Đại Yến bên này vì mối quan hệ của Hoàng đế mà trên làm dưới theo, thêm vào ảnh hưởng của Bạch Vũ đạo một cách vô tình, cho dù là Tể tướng Hữu phó xạ cũng tương đối tin vào điều này.
Lúc này nghe Hoàng đế nói xong, quần thần đều kinh hãi, cũng không ít người lộ vẻ sợ hãi.
"Yêu quái?"
"Nơi này có yêu quái?"
"Ở đâu?"
"Mùi thối vừa rồi là yêu khí?"
"Có quốc sư ở đây mà, đừng sợ!"
Không chỉ trong quần thần không ít người kinh khủng, mà ngay cả rất nhiều thị vệ trong điện cũng căng thẳng thần kinh, dù sao vừa rồi chỉ cần mũi không có vấn đề đều ngửi thấy cái mùi đó.
Hàn Sư Ung trong lòng kinh hãi, thật sự còn hơn cả những người khác, vừa nghe Hoàng đế tự thuật, trong lòng của hắn liền dâng lên một loại minh ngộ, chẳng lẽ con rắn lớn kia là ám chỉ ta?
Nhưng niệm này chỉ là trong nháy mắt, Hàn Sư Ung nhanh chóng phản ứng lại.
"Bệ hạ, không giấu giếm ngài, thần đêm qua cũng có điềm báo, cho nên trong đêm đã vội vàng về kinh, bây giờ thấy yêu vật nguy hiểm đến xã tắc Đại Yến ta, việc luyện đan không thể chậm trễ, lại càng phải có một pháp sự long trọng tổ chức trong cung, bày đủ trận pháp bắt yêu, mới có thể an ổn".
"Tốt tốt tốt, hết thảy đều nghe quốc sư! Quốc sư cần gì?"
"Cần..."
"Quốc sư đã ở đây, vì sao không bắt yêu vật đó ra?"
Giọng nói vang dội của thái tử lập tức cắt ngang lời nói của Hàn Sư Ung, hắn nhìn xung quanh rồi lại nhìn Hàn Sư Ung.
"Quốc sư pháp lực bất phàm, chính là Lục Địa Thần Tiên, mùi vị vừa rồi là yêu khí mà, đã ở ngay gần đây, vì sao không ra tay trừ yêu? Nguồn gốc mùi vị đó, lẽ nào quốc sư không ngửi ra?"
Thái tử Giản Húc nhìn chằm chằm Hàn Sư Ung, ánh mắt này khiến người sau kinh hãi, nhưng hắn cũng không phải hạng người dễ bắt nạt, lạnh giọng phản bác.
"Yêu gây họa ẩn nấp thì dễ tìm, còn yêu hại xã tắc lúc ẩn lúc hiện, ẩn trong khí số, khó mà khiến hắn lộ diện, hơn nữa quỷ yêu khó lại gần Tử Vi đế khí, yêu này đã dám quấn lấy bệ hạ, nhất định không hề tầm thường, thái tử không nên nóng vội!"
Giản Húc trong lòng cười lạnh, chính ngươi chẳng phải chính là sao?
Đang lúc tranh luận trong điện Kim thì mấy thị vệ bên ngoài điện chợt phát giác ra điều gì đó, có người thì nhìn lên trời.
"Cái gì vậy?"
"Là chim?"
"Là hạc!"
Trong tiếng vỗ cánh "ào ào", một con Bạch Vũ Hạc trên trời xoay một vòng rồi đột nhiên hạ xuống bên ngoài điện Kim.
Hạc này toàn thân lông trắng, cổ có lông tơ đen, lông vũ ở mút cuối cánh đen nhánh, trán điểm đỏ rực hơn cả chu sa tươi thắm, chính là loài Bạch Vũ Hạc đầu đỏ rất có tính đại diện và vô cùng linh động.
Mấy thị vệ hai mặt nhìn nhau, Bạch Hạc là điềm lành quốc điểu của Đại Yến, đương nhiên không thể giao chiến bằng binh khí.
Trong nhất thời, mấy thị vệ phụ cận không biết ứng xử thế nào, giơ ngang trường binh trong tay, chuẩn bị xua đuổi Bạch Hạc ra khỏi điện.
"Lệ ! lạc lạc!"
Bạch Hạc đột nhiên ngửa cổ kêu to mấy tiếng, tiếng kêu cũng truyền vào bên trong điện Kim.
Tiếng hạc kêu trong trẻo lấn át mọi âm thanh trong điện.
Trái tim vừa mới an ổn không bao lâu của Hàn Sư Ung bỗng nhiên bấn loạn, nghi hoặc nhìn về hướng đại môn điện Kim, xa xa thấy một con Bạch Hạc đang đứng ở ngoài cửa điện ngửa đầu kêu to.
Quần thần trong điện Kim cũng tiến lên mấy bước, nhìn ra ngoài điện, ai nấy đều thấy một con Bạch Hạc đứng ở ngoài điện, ánh nắng sớm phản chiếu khiến cho toàn thân lông vũ của hạc như được dát một lớp huỳnh quang, mang lại một cảm giác thần thánh.
Mấy tên thị vệ giơ ngang binh khí, dường như muốn xua đuổi Bạch Hạc, mà giờ phút này Bạch Hạc kêu xong, cúi đầu nhìn vào trong điện Kim.
Thái tử sững sờ nhìn Bạch Hạc bên ngoài điện, trong lòng có một cảm giác kỳ lạ mách bảo hắn, đây chính là con mà hôm trước mình đã nhìn thấy ở ao lớn, hoặc cũng có thể chính là tiếng kêu mình đã nghe đêm qua!
Hầu như tất cả mọi người khi nhìn thấy Bạch Hạc đều sinh ra một cảm giác vui mừng nhẹ nhõm, chỉ trừ một người.
Sắc mặt của Hàn Sư Ung trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.
Quá giống, quá giống, con Bạch Hạc này, chẳng lẽ không phải là con ở Hòa Nhạc Sơn kia chứ?
Không, không! Không thể nào! Tuyệt đối không thể!
Không nên tự mình dọa mình, đây chỉ là một con hạc phàm thôi, là chim muông nuôi dưỡng trong ngự hoa viên!
"Mau xua đuổi nó, điện Kim là nơi trọng địa, sao có thể để một con chim hoang ồn ào, thị vệ trước điện, xua đuổi nó !"
Sợ hãi tột độ và căng thẳng khiến Hàn Sư Ung thốt lên quát lớn, và điều này cũng khiến thái tử quay sang nhìn Hàn Sư Ung, khi thấy dáng vẻ của hắn lúc này, nhất thời cũng hơi kinh hãi.
Bên ngoài đám thị vệ vốn đang do dự nghe lời của quốc sư thì đành từng bước tiến lại gần Bạch Hạc.
"Chậm đã! Thị vệ ngoài điện lui xuống cho ta!"
Giản Húc vừa ra lệnh, đám thị vệ lập tức lui về vị trí ban đầu.
Hàn Sư Ung bỗng nhiên nhìn thái tử, giờ khắc này ánh mắt của hắn lại lộ ra vài phần hung ác, khiến cho Giản Húc trong lòng giật mình, như thể bị thứ gì đó khủng bố nhìn chằm chằm, một cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng, nhưng lúc này hắn vẫn cất tiếng cười nói.
"Quốc sư hiệu Thiên Vũ chân nhân, Bạch Vũ đạo cũng lấy hạc làm đầu, quốc sư còn mặc hạc bào đây, sao nhìn thấy Bạch Hạc này lại kích động thế?"
"Đại Yến ta dùng hạc làm quốc điểu, hạc kêu trước điện đáng ra phải là điềm lành, ta thấy chim này cũng không thấy ác cảm, quốc sư sao vội xua đuổi vậy? Phụ hoàng ngài xem?"
Lão Hoàng đế thấy Bạch Hạc rơi xuống điện Kim cũng hơi thấy mới lạ, nghe lời của quốc sư thì nhíu mày, lúc này nghe thái tử nói vậy, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.
"Thái tử nói phải, Bạch Hạc là quốc điểu của Đại Yến ta, gặp Bạch Hạc là gặp điềm lành, Bạch Hạc rơi xuống trước điện Kim chẳng có gì không tốt, quốc sư không cần khẩn trương, hạc này một lát sẽ tự rời đi".
Chính lúc Hoàng đế vừa dứt lời, lại thấy Bạch Hạc kia vậy mà đi về phía trong điện Kim.
Dịch Thư Nguyên mặc dù nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ đến hoàng cung dạo chơi, nhưng chưa từng nghĩ đến lần đầu tiên tới điện Kim của hoàng cung lại là bằng cách này, dùng thân hạc từng bước đi vào điện Kim, dáng vẻ ưu nhã thong dong, phản ứng của quần thần và hoàng tộc đều thu vào mắt.
Mặc dù không muốn tham gia vào chuyện triều đình, nhưng Dịch Thư Nguyên cũng không thể làm ngơ trước việc Hàn Sư Ung đã bị phát hiện và sắp thành đại họa ở nhân gian.
Nếu như vậy, thì hãy để yêu nghiệt lộ nguyên hình vậy.
Dùng thân hạc, quốc điểu điềm lành của Đại Yến hiển hiện trừ yêu, cũng không phải là gây loạn đất nước, mà ngược lại có thể làm chính lại khí số, nhưng liên quan đến cơ hội lại không thể tránh khỏi.
Đối diện với Bạch Hạc đang đến gần, Hàn Sư Ung không khỏi lùi lại hai bước, hắn có thể cảm giác được, hạc này đang nhìn mình.
Đây chỉ là một con chim muông, vì sao mình lại sợ hãi đến vậy.
"Điện Kim là nơi trọng địa, sao có thể để một con chim hoang vào, mau đuổi nó ra, đuổi, đuổi ra ngoài!"
Giọng Hàn Sư Ung đã run rẩy, như thể trước mặt không phải là một con Bạch Hạc điềm lành, mà là một thứ đồ vật cực kỳ khủng bố đối với hắn.
"Ta xem ai dám động?"
Thái tử vừa nói dứt, lạnh lùng nhìn mấy tên thị vệ trong điện định bước đến, khiến bọn họ nhất thời do dự.
Có thể nhìn Hàn Sư Ung mất mặt, Giản Húc trong lòng cũng rất vui sướng, nguyên lai đường đường Thiên Vũ chân nhân, Bạch Vũ đạo chưởng giáo, hộ quốc pháp sư, vậy mà sợ Bạch Hạc! , nói ra ai có thể tin đây?
Hôm nay trò hề hiện rõ, Hàn Sư Ung về sau ở phụ hoàng cùng đám đại thần trong lòng hình tượng cũng sẽ mất giá rất nhiều!
"Đừng tới đây, đừng tới đây !"
Hàn Sư Ung toàn thân giống như từ trong nước mò ra, mồ hôi lạnh không thể kìm nén chảy xuống, hai chân càng xụi lơ xuống, không ngừng duỗi chân lui về sau.
Một màn này kinh ngạc quần thần trong điện, cũng kinh ngạc Hoàng đế, chẳng phải chỉ là một con Bạch Hạc sao?
"Lệ !"
Dịch Thư Nguyên kêu to một tiếng, từng bước đi về phía Hàn Sư Ung, giờ khắc này, khí tức trên người hắn không thể kìm nén được nữa, một cỗ yêu khí nồng đậm hơn nhiều so với vừa rồi tán ra, quần thần cùng Hoàng tộc ngửi thấy đều bỗng cảm thấy khó chịu.
Giờ khắc này, ngay cả hoàng đế cũng ý thức được, mùi thối là quốc sư phát ra, hồi tưởng lời quốc sư vừa mới nói liên quan đến yêu khí, càng dâng lên trong lòng một nỗi sợ hãi, nhìn cái vị quốc sư đang lộ trò hề kia.
Chỉ bất quá bây giờ Hàn Sư Ung lại không ý thức được cảm thụ của người ngoài, sợ hãi cùng cảm giác ngột ngạt, khiến Hàn Sư Ung không may mắn, hoảng sợ chỉ vào Bạch Hạc cách đó mấy bước.
"Là ngươi, thật là ngươi!"
"A bệ hạ cứu ta !"
Hàn Sư Ung mang theo cỗ khí tức xông thẳng vào mặt người như muốn buồn nôn cùng yêu khí, lăn lộn tiếp cận Hoàng đế, còn người sau thì kinh hãi hô to.
"Ngăn hắn lại !"
"Tranh !"
"Tranh !"
Hai cây trường kích tả hữu đan xen, trực tiếp chặn trước mặt Hàn Sư Ung, càng có thị vệ ấn đao chờ sẵn, mấy tên thị vệ nhìn quốc sư ánh mắt cũng hết sức khẩn trương, mùi vị kia rõ ràng không phải trên thân người có thể phát ra.
"Nghiệt chướng, cho ta hiện nguyên hình!"
Âm thanh trong trẻo chỉ có Hàn Sư Ung có thể nghe được, mà trong tai những người khác, chính là một tiếng hạc kêu lảnh lót.
Cảm giác đau trên cánh tay Hàn Sư Ung bị đè xuống trong nháy mắt mãnh liệt, thân thể không khỏi từ trên bậc thang lăn xuống.
"A a."
"Tê !"
Một loại âm thanh quái dị vang lên trên người Hàn Sư Ung, hắn vặn vẹo thân thể cũng hết sức quỷ dị.
Bao gồm thái tử, quần thần tất cả đều bị kinh sợ, nhao nhao lui lại, một số người thậm chí đã chạy ra bên ngoài Kim điện. "Lệ ! lạc ! lạc ! lạc !"
Bạch Hạc đột nhiên vỗ cánh bay lên, hai chân rơi xuống bên người Hàn Sư Ung, khi vỗ cánh mỏ hạc bỗng nhiên mổ về phía Hàn Sư Ung.
"A !"
Mặc dù Hàn Sư Ung quả thực khác với trước đây rất nhiều, nhưng đối mặt với Dịch Thư Nguyên căn bản không thể nào chống lại.
Vù ! Một trận ánh sáng đỏ trắng lóe lên, ngay khi mỏ hạc nhấc lên, vậy mà ngậm một cái bóng dáng rắn lớn.
Rắn lớn điên cuồng vặn vẹo gào thét, từng đợt yêu khí dâng lên, khiến mọi người trong điện liên quan đến quốc vận đều có thể nhìn thấy, có thể ngửi thấy.
"Tê ! rống !"
"Yêu quái a!"
"Thật là yêu quái!"
"Hộ giá!"
Hoàng đế từ trên long ỷ đứng lên không ngừng lùi lại, vệ sĩ trước điện nhao nhao vây quanh, chính là không ai dám đến gần Hàn Sư Ung cùng Bạch Hạc kia.
"Ách a ! a ! không, không !"
Hàn Sư Ung rên rỉ liên hồi, giống như bị rút gân lột da, nhưng thực ra chính là bị Dịch Thư Nguyên mổ trúng yêu hồn.
"Tê lạp !"
Một tiếng lôi kéo qua đi, mang theo một vệt huyết quang, Bạch Hạc trực tiếp lôi cả bóng dáng rắn ra khỏi người Hàn Sư Ung, sau đó ngửa mặt lên trời mở miệng, trực tiếp một ngụm nuốt bóng rắn vào bụng.
"Lệ ! lạc ! lạc ! lạc !"
Đến tận giờ khắc này, Bạch Hạc phiến động cánh mới dừng lại, cúi đầu nhìn Hàn Sư Ung đã không có động tĩnh gì, kêu to mấy tiếng sau đó, lại dang cánh ra, chạy đà mấy bước liền bay vọt lên không, trực tiếp bay ra khỏi Kim điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận