Tế Thuyết Hồng Trần

Tế Thuyết Hồng Trần - Q.1 - Chương 849: Cái này kêu giật nảy cả mình?

Sau khi tế bái qua sư tổ sư phụ sư đệ xong, Yến Bác liền mang theo Nguyên Triệu Ninh cùng nhau men theo đường cũ đi xuống.
Đối với Yến Bác mà nói, đây là nhiều năm sau về quê, chỉ bất quá trên mảnh đất Đại Yến này, người nhà thân hữu đều đã qua đời, cho dù còn có một chút hậu duệ lưu lại cũng không cần đi quấy rầy.
Giống như Yến Bác rời khỏi Đại Dung khi đó, đi chợ phiên một vòng kỳ thực cũng chỉ là muốn đi xem những đứa trẻ nhà nào, giờ đã là lúc tuổi già hưởng thụ niềm vui gia đình.
Cho nên việc trồng hoa đối với Yến Bác có lẽ còn quan trọng hơn so với việc khổ tu, hoặc đây cũng chính là việc tu hành của hắn.
Còn đối với Nguyên Triệu Ninh, lão bà hơn tám mươi tuổi này mà nói, đây là một cuộc sống mới ở phần cuối cuộc đời, dùng lời của Yến Bác mà nói, cái này "Không muộn", cho dù Nguyên Triệu Ninh có lẽ không thật sự hiểu được hàm nghĩa của từ "Không muộn" này.
Yến Bác không dùng pháp thuật gì để thu dọn căn phòng này, mà là cùng lão nhân Nguyên Triệu Ninh này cùng nhau từng chút một dọn dẹp ngôi nhà sàn này, từ đó có thể cảm nhận được cảm giác năm xưa sư phụ cùng sư đệ cùng nhau dựng nên ngôi nhà sàn này.
Trong quá trình này, cũng là một loại lau chùi tâm hồn của Nguyên Triệu Ninh, khiến cho hắn ý thức được chính mình đang được tái sinh.
Đám Bạch Hạc kia thì lượn lờ quanh vùng trũng gần đó không rời đi, dường như xem nơi này là một trạm nghỉ chân quan trọng, ở đây cho đến khi trời lạnh mới rời đi.
Cũng có thể sẽ có Bạch Hạc không rời đi, dù sao có Nguyên Triệu Ninh, lão hoạn quan kinh nghiệm nuôi hạc siêu cấp phong phú ở đây, khí hậu Hòa Nhạc Sơn cũng không tệ, về sau ở lại đây qua mùa đông cũng không phải là không thể.
Yến Bác cùng Nguyên Triệu Ninh cùng nhau gieo xuống rất nhiều giống hoa, chỉ có việc hoa sen là khiến Yến Bác hơi đau đầu.
Yến Bác dùng hạt sen đã chín để trồng hoa sen, nhưng mỗi lần hắn trồng đều sẽ bị lũ Bạch Hạc tới tìm kiếm mổ, chúng luôn có thể đào hạt sen vừa được trồng của hắn lên ăn tươi.
Hai người ra sức khuyên bảo lũ Bạch Hạc, đám Bạch Hạc thông linh này xác thực không bình thường, ở ngay trước mặt bọn họ quả thực không tới mổ, nhưng cứ đến đêm hoặc sáng sớm, luôn có một hai con Bạch Hạc không nhịn được sự thèm thuồng đối với những hạt sen kia.
Cuối cùng vẫn là Bạch Vũ Hạc dẫn đầu đi một vòng quanh khu vực "Ruộng sen" kêu to một trận, về sau không còn Bạch Hạc nào tùy tiện tới gần nơi đó nữa, cho dù có đến gần cũng chỉ mổ rễ cỏ với cá chạch gì đó thôi.
Thời gian cứ như vậy trôi qua một tháng.
Thật kỳ lạ, dưới sự chăm sóc của Yến Bác, những loại cây cỏ và hoa ban đầu cần thời gian sinh trưởng tương đối dài, tình hình sinh trưởng của chúng đều vô cùng khả quan.
Trước kia Nguyên Triệu Ninh ở hoàng cung không chuyên làm vườn, nhưng dù gì cũng luôn sống trong hoa viên một vùng, hiểu được rất nhiều hoa cỏ cần thời gian không ngắn để sinh trưởng, mà chuyện xảy ra trước mắt có thể dùng từ kỳ diệu để hình dung, nảy mầm ra nhánh đều nhanh hơn cây cối bình thường quá nhiều.
Nhưng vì việc trồng hoa cỏ không phải phàm nhân làm, nên Nguyên Triệu Ninh cũng đã quen với nó.
Bạch Vũ Hạc thấy hết thảy mọi việc, đương nhiên biết Yến Bác thật ra chưa hề thi pháp, ngược lại là trong quá trình tu hành của hắn đã ảnh hưởng tự nhiên đến chu vi.
Yến Bác dùng tiên liên làm cơ sở, thời khắc Đấu Chuyển Càn Khôn Lô luyện đan, giống như Càn Khôn hồ lô trong một phần của đan lô đã trải qua sự tái sinh của hắn, sau khi qua đan kiếp mới tạo ra thân thể bây giờ.
Thêm vào tiền thân linh thể cùng quan hệ đặc thù của Tử Bích Linh Ngẫu, có thể nói, Yến Bác thậm chí còn phù hợp với Thanh Linh mộc khí hơn cả một vài tinh quái hoa cỏ thụ mộc đắc đạo.
Đối với Bạch Hạc mà nói, tu hành đến cảnh giới của nó bây giờ, một tháng này thấy được cũng là cảm giác ngộ đạo hiếm có.
Một tháng trôi qua, Yến Bác cùng Nguyên Triệu Ninh sinh sống ở đây xem như an nhàn, bầy hạc cũng rất thoải mái, ngay cả Hôi Miễn ở đây cũng không thiếu đồ nhét kẽ răng.
Nhưng trong Hòa Nhạc Sơn lại có người lộ ra vẻ phiền não.
Đại Thiềm vương ngồi trên núi mặc cho mưa sương nắng gió một tháng, vẫn không thấy động tĩnh gì, một ngày này cuối cùng không nhịn được mở mắt ra, lại nhìn quanh bốn phía, không nhịn được lẩm bẩm tự nói.
"Hả? Chuyện gì vậy, tên Bạch Hạc kia sao còn chưa tới? Hắn không phải cố ý đấy chứ?"
Đại Thiềm vương không tin Bạch Hạc sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của mình, vậy thì tên này là cố ý?
Dựa vào giao tình giữa ta và hắn, hắn không đến mức chứ? Hay là nói hắn có việc?
Đại Thiềm vương lại lộ vẻ trầm tư, việc này cũng có khả năng, Bạch Hạc này hành tung còn bất định hơn cả ta, có lúc thật rất bận, có khi nói không chừng đang giúp Tiên Tôn làm việc?
Vừa nghĩ như vậy, chân trời mây mù dày đặc, ẩn ẩn có một lượng lớn hơi nước tụ lại, khiến Đại Thiềm vương không khỏi ngẩng đầu lên.
Tại vị trí nhà sàn, trong đầm lầy Bạch Hạc cũng ngẩng đầu lên, mà Yến Bác đang nghỉ ngơi trong phòng cũng đi ra ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
"Yến tiên sinh, xem trời dường như sắp mưa?"
Nguyên Triệu Ninh nói như vậy, Yến Bác cũng cười cười.
"Đúng vậy, Hòa Nhạc Sơn khí hậu dễ chịu, lại có một trận mưa thì càng thích hợp cho hoa cỏ sinh trưởng."
Nhưng lúc này Yến Bác trong lòng lại ý thức được Hòa Nhạc Sơn này cũng không đơn giản như mình nghĩ, có lẽ nên đi bái phỏng một chút người đang tồn tại trong ngọn núi này, dù sao cũng xem như là hàng xóm.
Mưa rất nhanh đã rơi xuống, Yến Bác cùng Nguyên Triệu Ninh ở trong phòng pha trà, mở cửa sổ thưởng thức phong cảnh mưa bên ngoài.
"Ầm ầm ầm ——"
Tiếng sấm có chút khiến người trở tay không kịp, nên tay Nguyên Triệu Ninh đang bưng chén trà cũng run lên, Yến Bác thì hơi nhíu mày.
Bên ngoài vùng trũng, những con Bạch Hạc kia hoàn toàn không sợ mưa, nhưng cũng vì tiếng sấm này mà có chút kinh động, Bạch Vũ Hạc dẫn đầu cũng liếc mắt nhìn về phía sâu trong núi lớn.
Tại nơi sâu nhất của Hòa Nhạc Sơn, đỉnh núi vận công chi địa kia, Đại Thiềm vương lúc này trừng lớn mắt, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin, mà đứng trước mặt hắn là hai người, một người là Bắc Hải long quân Á Từ, một người chính là nữ nhi của hắn Thiềm Thấm.
"Ta, ta không nghe lầm chứ, ngươi, hai người các ngươi?"
Thiềm Thấm xưa nay luôn tương đối hiếu thắng lúc này hiếm thấy lộ ra vài phần ngượng ngùng, khẽ gật đầu với Đại Thiềm vương.
"Đúng vậy cha"
Đại Thiềm vương trợn to hai mắt, nhìn Á Từ tự nhiên nắm tay Thiềm Thấm, vừa kinh ngạc tột độ vừa có tâm tình cực kỳ phức tạp.
"Nhạc phụ đại nhân chẳng lẽ không đồng ý?"
Á Từ thần sắc nghiêm túc, nhưng kỳ thật trong lòng đã mang theo chút khẩn trương, Long khí trên thân cũng không khỏi tràn lan ra, mang đến cho Đại Thiềm vương một cảm giác áp bức mạnh mẽ, mãi cho đến khi cảm nhận được Thiềm Thấm đang dùng sức bóp tay hắn thì hắn mới phản ứng lại, vội vàng thu khí tức lại.
Đại Thiềm vương nhếch miệng, cái "Nhạc phụ đại nhân" này đã trực tiếp gọi rồi, giống như đang đến trưng cầu ý kiến sao?
"Ta cũng không phải không đồng ý, chỉ là Thấm nhi, trước đây không phải con nói Á Từ chỉ là hảo hữu thôi sao. Mới có bao lâu chứ."
"Cha, trước kia là trước kia mà. Xảy ra rất nhiều chuyện..."
Còn Đại Thiềm vương ở một bên nghe thấy không có ý phản đối, một tảng đá lớn trong lòng Á Từ cũng rơi xuống.
"Nhạc phụ đại nhân, mặc dù thời gian phân biệt không tính là lâu, nhưng đúng như lời Thấm nhi nói, đã xảy ra rất nhiều chuyện, cũng may ngài không cùng chúng ta đi."
Đại Thiềm vương nhíu mày.
"Chẳng lẽ Long tộc tứ hải và Bạch Quân rạn nứt? Long tộc tụ tập xung đột? Vậy chẳng phải tương đương với các ngươi cũng xung đột với Dịch tiên sinh? Không đúng, hai người các ngươi nhất định là đang giúp Dịch tiên sinh đúng không?"
Đây là chuyện nghiêm trọng nhất mà Đại Thiềm vương nghĩ đến trong nháy mắt, chẳng phải là tương đương với việc Long tộc tứ hải chẳng những rạn nứt với Bạch Quân mà thậm chí Long tộc tứ hải cũng muốn chia tách sao?
Nhưng Á Từ cùng Thiềm Thấm cũng nhanh chóng phủ nhận suy đoán của Đại Thiềm vương.
"Không phải, nhạc phụ đại nhân hiểu lầm rồi, bất quá đúng là có liên quan đến Dịch tiên sinh, chính là từ đan kiếp lần này."
Trận đan kiếp đáng sợ kia, tin tức của nó vẫn chưa được lan truyền ra, nhưng tương lai nhất định sẽ có rất nhiều người biết, còn Đại Thiềm vương cũng giống như mọi người vừa nghe tin này, trong lòng sau khi hiểu rõ không thể nói là không chấn động!
Nhưng sau khi nghe con rể cùng con gái mình kể lại chi tiết, Đại Thiềm vương lại lộ ra vẻ hơi cổ quái.
"Vậy là hai người các ngươi trong kiếp lại bày tỏ tình cảm sâu đậm với nhau, thuận lý thành chương tiến tới một chỗ."
Nói xong Đại Thiềm vương cũng lộ ra nụ cười.
"Cũng tốt cũng tốt, Thấm nhi gả cho ngươi ta cũng yên tâm."
Nói xong Đại Thiềm vương đột nhiên xích lại gần Á Từ, kéo hắn qua, Thiềm Thấm căng thẳng một thoáng lại bị Đại Thiềm vương trừng mắt liếc, lập tức ngừng lại bước chân muốn bước tới.
Á Từ không hề kháng cự, cùng Đại Thiềm vương đi đến gần một vách núi khác ở trên đỉnh núi, người sau ghé vào cổ họng truyền âm nói.
"Á long quân, ngươi muốn cưới Thấm nhi, Thiềm mỗ có thể đồng ý, nhưng Long tộc từ xưa đến nay vốn thích nhiều vợ nhiều con, ngươi quen Thấm nhi cũng không ít, theo tính khí của Thấm nhi, e là..."
Dù cho đối diện với chân long, lúc này lời Đại Thiềm vương nói cũng không hòa ái như vừa nãy, cũng rất rõ ràng lộ ra một tia nhắc nhở.
Nhưng rõ ràng Đại Thiềm vương không hề ý thức được, con gái và con rể này sau khi ra khỏi Ma cảnh đan kiếp, trước khi đến đây cũng đã "lần nữa" gạo nấu thành cơm, nếu không tại sao sau khi ra Sơn Hà giới lại muộn hơn một tháng mới tới đây chứ?
Á Từ chưa bao giờ là người nhát gan, lúc này bị làm cho khẩn trương hai lần, đang nghe rõ Đại Thiềm vương nói về sau lại thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn xem bên kia đồng dạng hơi lộ ra khẩn trương Thiềm Thấm, trên mặt lộ ra tươi cười.
Á Từ không có dùng truyền âm trả lời, mà là trực tiếp dùng thanh âm bình thường nói.
"Nhạc phụ đại nhân xin yên tâm, Á Từ thân là Bắc Hải long quân nhất ngôn cửu đỉnh, đời này chỉ chung tình Thấm nhi một người!"
Nghe đến là chuyện này, Thiềm Thấm bên kia há to miệng, hòa hoãn một thoáng tâm tình lại cố ý cười nói.
"Cha ~ chính ngươi còn không phải vừa ưu thích Linh Lý phu nhân, lại hâm mộ Mịch Ly tiên tử, còn nói người khác."
"Ai, cha không giống vậy! Lại nói, Linh Lý phu nhân cùng Mịch Ly tiên tử, phàm là trong đó có một ai ưu ái cha, cha từ đây chuyên tình duy nhất tâm không bàng vụ!"
Cái này nghe đến Thiềm Thấm không khỏi cười ra tiếng, Á Từ cũng ở một bên tươi cười lắc đầu.
"Tới tới tới, đã các ngươi tới, ta mang các ngươi gặp gỡ bạn tốt của cha!"
Nói xong câu đó, Đại Thiềm vương lập tức liền ngự gió rời đi, nhân sinh loại này phong quang thời khắc, vừa vặn Bạch Hạc cũng ở, vậy nhất định phải khoe khoang khoe khoang.
Á Từ cùng Thiềm Thấm không rõ nguyên do, nhưng cũng khống chế một tia vân vụ đuổi theo.
Hòa Nhạc Sơn trong mưa, Yến Bác cư trú chỗ lầu nhỏ, bầu trời có phong vân xé tan nước mưa, lướt qua một phiến sơn vực hoa cỏ cây cối này.
Tựa hồ là cảm thụ đến cái gì, nguyên bản một chân đứng trong vùng trũng bầy hạc dẫn đầu, bỗng nhiên run rẩy cánh tựa như từ trong lim dim tỉnh lại, tại mặt trời lặn trong mờ tối đi hướng một bên khác.
Không bao lâu, một trận gió núi thổi tới nơi này, Đại Thiềm vương ba người trước sau rơi xuống phía dưới vùng trũng biên giới.
"Ah, có người ở lại đây!"
Đại Thiềm vương liếc mắt nhìn bên kia chỗ cửa sổ lộ ra ánh lửa nhà sàn nhỏ, tầm mắt tắc chuyển hướng trên vùng trũng một đám hạc kia, bất quá nhìn trái nhìn phải về sau lông mày tựu nhíu lại.
"Bạch Hạc? Hạc huynh ngươi ở đó sao?"
Đằng sau Á Từ cùng Thiềm Thấm liếc mắt nhìn nhau, đối mặt cái trước nghi hoặc, Thiềm Thấm vội vàng thấp giọng giải thích.
"Cha có một người không đánh nhau không quen biết bạn tốt, nghe nói là Bạch Hạc tu thành. Cha, hắn ở đây?"
"Hắn nên ở chứ"
Đại Thiềm vương đạp lên gió nhẹ xuyên qua bầy hạc khắp nơi tìm kiếm, sau đó hơi hơi nhắm mắt cảm giác, lập tức liền thuận theo một phương hướng tìm tới, tìm một vòng nhưng vẫn là không tìm thấy.
Thế là tại một chỗ bên bụi cỏ lau, Đại Thiềm vương quay đầu dò hỏi Á Từ.
"Con rể tốt, ngươi cũng không có cảm giác đến?"
Thấy Á Từ lắc đầu, Đại Thiềm vương có chút chán nản rơi vào trong vùng trũng, cũng không chê bẩn, liền như thế "Đùng" một thoáng ngồi đến trong nước nông.
"Sẽ không chứ, hắn đi?"
Bất quá đúng lúc này, ba người đồng thời trong lòng hơi động, trước sau liếc mắt nhìn hướng phương xa, tựa hồ là có người tới.
"Có ý tứ, Bạch Hạc không có tìm thấy, ngược lại là có khách không mời mà tới, coi như các ngươi xui xẻo, lão tử đang tức đây."
Đại Thiềm vương vừa mới đứng lên, bên thân trong bụi cỏ lau bỗng nhiên xuất hiện một cái mỏ hạc, ngậm lấy y phục của hắn tựu hướng bên trong kéo, Á Từ cùng Thiềm Thấm đồng thời giật mình, lập tức tiến lên, bất quá Đại Thiềm vương đã nhanh chóng bày tay tới.
"Chớ sợ chớ sợ!"
Bị đẩy vào trong bụi cỏ lau Đại Thiềm vương mặt lộ kinh hỉ, đứng lên nhìn bên người Bạch Hạc.
"Ngươi quả nhiên ở đây! Ngươi cái này thu liễm chi pháp nhưng thật không tệ! Nhìn một chút đây, đây là nữ nhi của ta Thiềm Thấm, đây là con rể ta Á Từ!"
Một bên Á Từ khuôn mặt kỳ lạ, hắn vừa rồi vậy mà đều không có phát giác đến Bạch Hạc ở đây.
Bạch Hạc cũng không giả trang, thon dài đầu hạc đối Á Từ cùng Thiềm Thấm điểm điểm.
"Nguyên lai là Bắc Hải long quân cùng hoàng hậu trước mặt, bất quá mấy vị tạm thời yên tĩnh một hồi."
Đại Thiềm vương cau mày, há to miệng lại trong lúc nhất thời không nói ra cái gì, cái này Bạch Hạc phản ứng thật bình thản a, cùng trong tưởng tượng hoàn toàn khác biệt!
"Ngươi chẳng lẽ không nên giật nảy cả mình sao?"
"Ta đã thất kinh!"
Bạch Hạc nói như thế, Đại Thiềm vương nhìn chằm chằm mặt hạc, hoàn toàn nhìn không ra kinh ngạc bộ dạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận