Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 752: Hào quang luyện tơ tằm

Cua tướng quân giải thích những tiền đề này xong lại bổ sung.
"Dịch tiên sinh, Tạ mỗ cũng không phải người không biết tốt xấu, nếu đổi thành trước kia, tuyệt không có khả năng quấy rầy Trác Tình cô nương, cũng không khả năng tới đây kinh động ngài."
"Bất quá tiên lăng này vừa ra, cũng nói Trác Tình cô nương đã có thu hoạch, Ty Chức Thiên Phường tuy là một cung của Thiên giới, nhưng cũng có thể cùng đạo của Trác Tình cô nương bổ sung lẫn nhau, thêm vào những năm gần đây tinh thần chi lực chảy về hướng đông, Thiên Đế cũng hỏi đến chuyện này, ta mới đến đây trưng cầu ý kiến của ngài."
Bên bờ sông, Hôi Miễn từ trong nước chui lên, mang theo bọt nước rơi xuống bên bờ.
Hôi Miễn vốn đang ở trong thủy phủ Nga Giang, là Dạ Xoa đến báo cáo với Giang tổng quản, hắn liền biết cua tướng quân đến, bất quá Hôi Miễn đến, Thủy tộc Nga Giang vì tránh quấy rầy Dịch Thư Nguyên cùng cua tướng quân, ngược lại là không lập tức tới.
Hình như cũng nghe được một phần lời phía trước, Hôi Miễn khi lên nước cũng trêu chọc một câu.
"Không phải vì cua tướng quân chính ngươi sao?"
Cua tướng quân hướng Hôi Miễn chắp tay, cũng không lúng túng.
"Hôi đạo hữu nói rất đúng, tự nhiên cũng có yếu tố của Tạ mỗ ở trong đó, cuối cùng lệ thuộc Thiên Đình không tiện trực tiếp làm trái ý của Thiên giới."
Dịch Thư Nguyên suy nghĩ, bấm tay tính toán, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trời.
"Tinh thần chi lực chảy về hướng đông, Thiên Đế cho rằng sắp đến Tinh La hội sao?"
"Ta đây cũng không dám khẳng định, chính là lần Thuỷ thần đại hội này Thiên Đế có đề cập qua, hỏi ta về chuyện Khai Dương thủy vực tiên lăng chi quang cũng đề cập đến nguyên nhân này, ta chính là thuật lại một chút."
Thiên Đình này, hoặc là nói đại hội thiên giới trên đời này đương nhiên cũng có loại cách bao nhiêu năm tổ chức một lần, nhưng loại này thực tế sức ảnh hưởng cũng không lớn, hơn nữa rất nhiều đều giới hạn ở nội bộ thần chỉ.
Thực tế lần Thủy thần lên trời này cũng có thể coi là một loại.
Nhưng như Tinh La hội kia thì rất khác, Tinh La hội hoặc là nói Tinh La pháp hội, cũng là số ít hội hè mà Dịch Thư Nguyên sau khi nghe nói liền đặc biệt đi tìm hiểu.
Bản thân điều kiện tổ chức rất hà khắc, nhất định phải vào thời khắc tinh thần quang diệu trong thiên địa cực thịnh, dùng sức mạnh của Thiên giới dẫn dắt hội tụ Thiên Hà, không bàn về tính thưởng thức mà lợi ích đối với các đạo tu hành đều không tầm thường.
Cho nên mỗi khi vào thời điểm này, bất kể là đại thần các phương trong thiên địa, hay là Bồ Tát chư Phật, hoặc là cao nhân tiên đạo, khi nhận được thiệp mời Tinh La pháp hội của Thiên Đình phần lớn sẽ chọn đến đây dự hội.
Rất khó có chuyện xảy ra kiểu, Thiên Đình phát thiệp mời người khác không hứng thú không có ai tới khiến lúng túng.
Mà chỗ tốt của đại hội mà chư đạo đều tới như thế này quá nhiều.
Thu nạp tinh lực, giao lưu kinh nghiệm tu hành không cần phải nói, tuyên dương Thiên Uy cũng rất quan trọng.
Điều mấu chốt hơn cả, mời dự hội không giới hạn ở thần phật tiên nhân, mà càng là thắt chặt thêm mối quan hệ các đạo, để các đạo chịu một phần tình của Thiên giới, cũng duy trì cân bằng, thuận theo thiên đạo tự nhiên, là một đại công đức của Thiên Đình.
Chỉ là Tinh La pháp hội là thịnh hội của Thiên giới nên điều kiện cũng thực sự hà khắc, có khi nói mấy trăm năm khó gặp một lần cũng không ngoa.
Từ khi đạo lộ mở ra đến nay ở Thiên Đình này, cũng mới làm một lần, nếu lần này thực sự có thời cơ đến, tính là lần thứ hai.
Theo thủy triều tinh thần chi lực trong thiên địa lưu chuyển, thông thường mà nói, những người thực sự có khả năng gánh vác trách nhiệm lớn của Tinh La pháp hội chủ yếu vẫn là tứ phương đại thiên đình, còn những Thiên Vực hỗn loạn hình thành do tín ngưỡng dù có gần hơn chút, cũng không có cái năng lực đó.
Nếu thực sự chuẩn bị làm Tinh La pháp hội, cũng tính là chuyện đại sự mà Thiên Đình cao cấp nhất coi trọng, tự nhiên cũng sẽ có chút tặng thưởng, có lẽ cũng là bởi vậy đặc biệt để ý đến tiên lăng của Trác Tình a.
Thiên Đế muốn cân nhắc nhiều chuyện quá, có lẽ chỉ là nhân tiện nhắc tới, mà thần quan Ty Chức Thiên Phường khẳng định là thực sự để ý.
"Vậy, ta sẽ nói chuyện với Trác Tình."
Nghe Dịch Thư Nguyên nói, cua tướng quân có chút thở phào, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.
"Đa tạ tiên sinh!"
"Cua tướng quân khách khí, ngươi cũng là trách nhiệm trong chức phận."
Chiều tà, Dịch Thư Nguyên vác cần câu đã quấn xong dây câu, lưng đeo giỏ cá không về tới nhà ở Tây Hà thôn, người đầu tiên nghênh đón hắn là Dịch Dũng An, hắn giúp Dịch Thư Nguyên cởi giỏ xuống sau đó cười nói.
"Đại bá, ta đã nói rồi, hôm nay ngài đi câu chắc chắn không được, câu cá cũng là một môn học vấn, thiên thời địa lợi nhân hòa thiếu một thứ cũng không xong!"
"Ngươi nói đúng!"
"Hắc hắc, lần sau ngài hãy theo ta đi câu nha!"
Nghe được Dịch Thư Nguyên khẳng định, Dịch Dũng An dường như sản sinh cảm giác thỏa mãn lớn lao, sau khi thu dọn mọi thứ xong, hắn mới nhận ra còn thiếu người.
"Đại bá, Thạch Sinh và Tiểu Lâm đâu?"
"Sắp quay lại rồi."
Dịch Dũng An đặt giỏ cá xuống rồi đi ra sân nhìn, quả nhiên gặp Đỗ Tiểu Lâm cùng Thạch Sinh cùng nhau từ bên ngoài chạy về.
"Dũng An thúc!"
"Dịch đại thúc!"
"Này! Ngoan thật, trời lạnh thế này, không nên chạy ra ngoài, mau vào đi thôi, sắp ăn cơm rồi!"
Hai đứa trẻ này tuy không cùng Dịch Thư Nguyên đi câu cá, nhưng đi một vòng lớn sau đó, trở lại thời gian lại rất đúng lúc, hoàn toàn giống như là đi theo Dịch Thư Nguyên cùng nhau trở về.
Nghe Dịch Dũng An nói xong liền cùng nhau chạy vào sân nhỏ, rồi lại nhanh chóng hướng Dịch Thư Nguyên hành lễ.
"Sư phụ!"
"Tiên sinh!"
"Ừm, ta chuẩn bị đi một chuyến Ngư Tang thôn, các ngươi có muốn đi theo không?"
"Ngư Tang thôn?"
Đỗ Tiểu Lâm vẫn còn nghi hoặc thì Thạch Sinh lập tức cao hứng nhảy mấy cái.
"Đi đi, ta muốn đi, Tiểu Lâm chúng ta cùng đi, Trác dì kia tốt lắm!"
"Ai anh trai, ngươi nói muốn đi đâu?"
Đi ngang qua Dịch Bảo Khang nghe thấy đôi ba câu vội vàng đi đến hỏi han, Dịch Thư Nguyên cười.
"Chỉ là qua năm đi thăm hỏi người bạn, không tính là gần nhưng cũng không xa, sẽ không đi lâu quá."
"Này, ta chỉ hỏi một chút ăn cơm ăn cơm ".
Dịch Bảo Khang bây giờ cũng không còn khẩn trương như trước nữa, nghe Dịch Thư Nguyên trịnh trọng trả lời, trên mặt cũng có chút lúng túng cười cười.
Dịch Dũng An ở ngoài sân lén nhìn theo đại bá mang hai đứa nhỏ đi vào nhà chính, hắn vừa nãy hình như nghe thấy cái gì đó "Dì" này nọ, bất quá hắn cũng không dám hỏi nhiều, chỉ là lưu tâm một chút.
Ngày thứ hai khi trời còn chưa sáng, vừa nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, Dịch Dũng An nhanh chóng khoác áo chạy ra, thấy Dịch Thư Nguyên vừa ra cửa cùng Thạch Sinh, mà cửa nhà Đỗ Tiểu Lâm bên kia cũng đã mở.
"Này đại bá! Đại bá!"
Dịch Thư Nguyên nhìn cháu lớn đang khoác áo chạy đến.
"Hắc hắc, ta biết mà, tính tình của hai huynh đệ ngài cùng cha ta khẳng định giống nhau, đi đường xa chắc chắn là dậy sớm, ngài đợi chút, con lấy đồ!"
Nói xong, Dịch Dũng An chạy đến phòng chứa đồ, lấy từ trên kệ một vật, cầm rồi chạy lại.
Dịch Dũng An cầm trong tay chính là một con cá khô lớn ngực xẻ đôi, chính là tác phẩm đắc ý lần trước của hắn, vô cùng nhiệt tình đưa tới tay Dịch Thư Nguyên.
"Con không phải bảo không cần rồi sao ".
Tối hôm qua Dịch Dũng An đã đề nghị qua, nhưng Dịch Thư Nguyên trực tiếp cự tuyệt, không ngờ tên này vẫn chưa từ bỏ ý định.
"Cho đại bá, tết đến thăm hỏi sao không thể mang đồ, thứ này tốt lắm, mang ra cũng không mất mặt ".
"Ha ha ha, cá khô lớn thật, sư phụ con cầm!"
Thạch Sinh chạy tới nhấc con cá khô cao hơn nửa người mình lên, Hôi Miễn cũng vui vẻ nhảy lên đầu Thạch Sinh, ngửi mùi mặn của cá khô.
"Ấy ấy, cẩn thận chút, cái này cũng không nhẹ đâu!"
"Con cầm được!"
Dịch Thư Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu.
"Về ngủ đi, ngươi ngủ thêm một giấc đi".
"Vâng, vậy con về đây!"
Thấy đại bá không từ chối nữa, Dịch Dũng An lúc này mới cười hì hì an tâm về phòng.
Dịch Thư Nguyên liếc nhìn con cá khô lớn, cười rồi tùy Thạch Sinh cầm lấy, dẫn theo hai người là hắn và Đỗ Tiểu Lâm cùng đi ra ngoài, vừa ra thôn đã có mây mù theo sau, rồi rất nhanh đã đằng vân giá vũ mà đi.
Ngư Tang thôn nói gần thì không gần, nói xa thì không xa, đặc biệt là đối với Dịch Thư Nguyên.
Khi Thạch Sinh cùng Đỗ Tiểu Lâm còn đang đùa vui vẻ với con cá khô lớn, pháp vân đã vượt qua trên đại địa núi non sông hồ, men theo Khai Dương Đại Vận Hà một đường bay về phía điểm đến.
Phương đông chân trời hiện một dải màu đỏ vàng, Dịch Thư Nguyên thúc pháp vân nhanh hơn mấy phần.
"Đừng ồn!"
Đứng trên đầu Thạch Sinh, Hôi Miễn đột nhiên hô một tiếng, khiến hai đứa trẻ đang nô đùa trong mây lập tức dừng lại, chúng nhìn Hôi Miễn rồi lại nhìn về phía Dịch Thư Nguyên.
Dịch Thư Nguyên nhìn về phương đông nơi ráng hồng đang dần ló dạng, ánh mắt lướt về phía Ngư Tang thôn nơi pháp vân đang đi đến.
"Thời cơ vừa đúng, Thất Tốt nhìn kỹ chỗ đó!"
Bên trong Ngư Tang thôn, Trác Tình mặc một thân áo trắng mở cửa bước ra, nhìn về phía bầu trời phương đông, thấy ráng hồng kia càng ngày càng rực rỡ, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười.
Nàng phẩy tay áo về phía bầu trời, tựa như có một gợn sóng vô hình dập dờn ra, nơi sóng ánh sáng này đi qua, ngay cả ráng hồng trên trời cũng hiện ra gợn sóng, rồi từ gợn sóng này mang theo từng tia hào quang rơi xuống.
Hai tay Trác Tình đều lộ ra từ tay áo, năm ngón tay phải hơi cong lấy từng sợi tơ mỏng óng ánh.
Thì ra cái kia gợn sóng không phải gió cũng không phải nước, mà là từng đạo nhỏ như vô vật lại óng ánh long lanh tơ tằm!
Theo gợn sóng mang theo hào quang hạ xuống, những tơ tằm này phía trên cũng hiện lên một tầng nhàn nhạt quầng sáng.
Cũng là lúc này, Trác Tình tay trái nhẹ nhàng chụp lên tơ tằm đang duỗi dài lưu động.
"Bang lang lang! ".
Một trận âm vang hữu lực giống như sắt thép va chạm huyền âm từ tơ tằm vang lên, vang vọng tại toàn bộ Ngư Tang thôn, càng dùng một loại tần suất nào đó truyền hướng bầu trời.
Huyền âm liên tiếp vang lên, giống như một bài từ khúc uyển chuyển đang tấu lên trong hào quang buổi sáng sớm, vẻ rực rỡ trên tơ tằm cũng càng thêm sâu thẳm.
Đây không phải đơn thuần là đang tiếp dẫn hào quang, mà càng là đang luyện hóa tơ tằm.
Theo thần quang càng ngày càng sáng, ráng hồng chân trời cũng dần dần phai nhạt, nhưng ở bên trong Ngư Tang thôn lại tựa hồ như bao quanh một mảnh hào quang sẽ không tản đi.
Từng luồng tơ tằm hiện ra hào quang xoay quanh Trác Tình cùng phòng nhỏ của nàng, cũng như gợn sóng theo gió nhẹ lưu động, vừa có một loại đạo khí tức cũng có một loại mỹ cảm đặc thù, đồng thời nhuộm bạch y của nàng thành một mảng màu hồng.
Bên trên guồng quay tơ trong phòng, mấy cây trục gỗ bồng bềnh bay ra, dưới động tác phất tay áo vân vê của Trác Tình, tơ tằm nhanh chóng vòng quanh trục gỗ xoay tròn, hào quang trong viện cuối cùng cũng dần dần phai nhạt.
Cuối cùng, trước người Trác Tình nhiều mấy cái dây tròn hiện ra hào quang, nàng cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Chỉ bất quá giờ khắc này, Trác Tình đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa viện, khi thấy người ở trước cửa, liền hơi sững sờ, trên mặt cũng lộ ra nụ cười càng thêm xán lạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận