Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 850: Hoàng đế kinh ngạc

Có một số việc có thể là trùng hợp, nhưng có một số việc lại không hẳn là trùng hợp.
Cũng tỷ như lão thiên sư Tề Trọng Bân, xác thực không phải trùng tên trùng họ, mà chính là bản thân lão thiên sư.
Mà con chồn lông màu xám trắng cho dù ở dã ngoại trong núi lớn cũng rất khó tìm được một con tương tự, huống chi là người nuôi chứ, không, đây không phải người nuôi, bởi vì bản thân nó chính là yêu quái!
Từ đó, rất nhiều chuyện dần dần được Đàm Nguyên Thường thấu suốt, rất nhiều chuyện được giải thích cũng dần dần bị phá vỡ trong lòng Đàm Nguyên Thường. Cái gã Dịch gia con trưởng điên khùng nhiều năm, cái dung nhan đã từng có một đoạn thời gian dài tựa hồ không lộ vẻ già nua. Lại nhớ tới, năm đó mình cùng tiên đế nghe sách ở phủ thượng, Dịch tiên sinh giảng chính là "Giang thần rơi", lại hồi tưởng năm đó tượng thần trong vạn dặm chùa miếu đều rạn nứt. Cái đó thật chỉ là một đoạn sách do Dịch tiên sinh biên soạn sao?
Có hay không một khả năng, mấy chục năm trước, ở trên sông Khai Dương, tiên nhân trong sách kia kỳ thật chính là Dịch tiên sinh?
Giang thần làm ác, tiên nhân nổi giận, thiên giới đến bắt, trên trảm Yêu Đài đầu người rơi xuống đất.
Lúc vừa mới nhìn thấy yêu quái, trong lòng Đàm Nguyên Thường khiếp sợ, nhưng phản ứng trên cơ thể lại không lớn như vậy, lúc này càng nghĩ càng minh mẫn, trên thân sởn gai ốc từng đợt.
Người khác không biết trong thời gian ngắn Đàm Nguyên Thường đã thoáng qua nhiều ý niệm như vậy, chỉ cho rằng hắn kinh ngạc vì sự tồn tại của yêu quái nên mới kinh động trầm mặc không nói.
Huyền Du chân nhân hòa hoãn tinh thần, mặc dù trong lòng có chút do dự, nhưng vẫn mang theo kinh ngạc mở miệng.
"Lão thiên sư, ngài vừa mới gọi yêu vật kia, ách, gọi linh chồn tiền bối kia?"
Câu nói này kéo lực chú ý của mọi người trở lại, cũng kéo tâm tư của Đàm Nguyên Thường về với hiện thực, bởi vì hắn cũng mười phần để ý vấn đề này.
Tề Trọng Bân cười cười giải thích một câu.
"Hôi tiền bối không phải yêu vật tầm thường, vốn là đại pháp lực yêu tu, nhiều năm trước đi theo sư trưởng của Tề mỗ tu hành, tan hết tu vi rồi tu luyện lại, đi là đường đường chính đạo, cũng là sư trưởng tiền bối của Tề mỗ, cho nên tôn xưng Hôi tiền bối!"
Sư trưởng sao.
Đàm Nguyên Thường đè nén hết thảy trong lòng, hít sâu vài hơi, thần sắc cũng dần dần khôi phục bình thường, lần nữa giống như người khác bắt đầu trò chuyện tán gẫu.
Bọn hắn hàn huyên rất nhiều chuyện, có chuyện Tề Trọng Bân được phong thiên sư khi còn tráng niên, có những lúc ông ấy khốn đốn, có tai họa Lĩnh Đông năm đó, có chuyện ông ấy hành tẩu thiên hạ những năm này, tự nhiên cũng hàn huyên đến yêu tăng lần này.
Đương nhiên, chủ đề yêu tăng chỉ giới hạn trong yêu tăng, Đàm Nguyên Thường không có ý tứ thâm nhập dù chỉ một chút, cũng sẽ không hỏi nhiều gì Tề Trọng Bân.
Trên thực tế, đến lúc này, Đàm Nguyên Thường sớm đã hiểu cái này hơn phân nửa là chuyện của hoàng gia, việc hắn muốn làm kỳ thật không cần quá nhiều, không phải là không làm được những cái kia, mà là không muốn vượt quá chức phận.
Bởi vì Đàm Nguyên Thường không chỉ là một cái thương nhân, hắn còn lý giải triều đình, lý giải Hoàng gia, mà mấu chốt hơn chính là lý giải Hoàng đế, cái người mà bây giờ ông quan tâm nhất trong hoàng tộc, cũng là vãn bối mà ông nhìn lớn lên.
Đàm Nguyên Thường một nhóm người đến từ sáng sớm, dùng bữa trưa tại thiên Hư Quan, lại đợi đến buổi chiều, cuối cùng là muốn tan cuộc.
Khi mọi người muốn hành lễ chào từ biệt, Đàm Nguyên Thường đột nhiên nhìn hướng Tề Trọng Bân nói.
"Hôm nay lão thiên sư cùng chúng ta tán gẫu cũng chưa cấm kỵ người ngoài, nếu Đàm mỗ đem sự tồn tại của ngài báo cáo hoàng thượng, ngài có để ý không?"
Tề Trọng Bân cười lắc đầu, đã không trốn tránh, tự nhiên cũng không che giấu.
Thừa thiên phủ, bên trong một vương phủ, lúc này người ở bên trong đã gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng.
Hoàng tử ăn mặc như nho sinh lúc này không còn dáng vẻ nhã nhặn, đi qua đi lại nghiến răng nghiến lợi trong thư phòng, bên cạnh đứng mấy người.
"Người đâu? Người đâu? Một người sống sờ sờ sao lại không thấy? Thất thủ? Chết rồi? Bị bắt? Các ngươi ngược lại nói đi chứ! Ngươi, ngươi nói xem, ngươi ra chủ ý!"
Vương phủ quản sự kiên trì mở miệng nói.
"Đêm qua nghe nói Đàm phủ có động tĩnh khá lớn, chắc là pháp sư ra tay, nhưng sau đó lại không có động tĩnh, cũng không biết tình huống ra sao. pháp sư pháp lực cao cường, Đàm phủ lại không có phòng bị, nên, nên không đến mức xảy ra chuyện."
"Người kia đâu? Tối hôm qua chẳng lẽ không có ai theo dõi sát sao sao?"
Vương phủ quản sự vội vàng nói.
"Điện hạ, cao thủ Đàm gia cảnh giác cao, người của chúng ta không dám đến quá gần, nếu bị phát hiện ra chuyện đối phương lập tức truy ra, ngược lại có thể bị bắt sống, còn pháp sư dù có chuyện cũng có kỳ môn độn thuật phật pháp thần công."
Hoàng tử hít sâu một hơi, nhưng vẫn không nén được bất mãn.
"Chẳng lẽ không tra ra được Hồ Khuông Minh rốt cuộc chết hay chưa sao?"
Một thủ hạ lúc này mới trả lời.
"Bẩm điện hạ, từ đêm qua, Đàm Nguyên Thường đã tăng cường phòng bị, người của chúng ta căn bản không dám áp sát quá gần, càng đừng nói đến việc đi vào Đàm phủ kiểm tra. Nhưng coi như không chết, chắc chắn cũng không chịu nổi, nói không chừng nửa chết nửa sống cũng nên."
Hoàng tử tinh thần phấn chấn, lập tức truy hỏi.
"Ồ? Chỉ giáo cho?"
Người kia lúc này mới nói ra nguyên do.
"Hôm nay có rất nhiều xe ngựa từ Đàm phủ đi ra, mỗi chiếc xem ra đều có không ít hộ vệ đi theo, đây là nghi binh, Hồ Khuông Minh chắc chắn đang trong tình huống rất xấu, cần di chuyển đến một nơi an toàn, hoặc chỉ là ngụy trang, để chúng ta cho rằng Hồ Khuông Minh đã bị rời đi, nhưng bất kể trường hợp nào..."
Người này còn chưa nói hết lời, hoàng tử đã tự mình nói ra.
"Dù trong trường hợp nào, đều cho thấy đêm qua Đàm phủ có người quan trọng gặp chuyện, hơn nữa vô cùng có khả năng là Hồ Khuông Minh!"
"Điện hạ nói rất đúng!"
Cũng chính lúc này, đột nhiên có người vội vã từ bên ngoài chạy tới, người còn chưa vào thư phòng, giọng nhỏ đã truyền vào.
"Điện hạ, điện hạ, Đàm Nguyên Thường tiến cung!"
Hoàng tử nhìn hướng người tiến vào, khẽ gật đầu, chuyện Đàm Nguyên Thường tiến cung đã nằm trong dự liệu của bọn hắn, nếu Hồ Khuông Minh thật xảy ra chuyện, vậy thì Đàm Nguyên Thường cũng không dễ ăn nói với hoàng thượng, chắc chắn phải tiến cung.
"Vấn đề lớn nhất hiện tại là gã pháp sư kia đi đâu?"
Vẫn phải nén giận, những người có mặt đều đã chứng kiến thủ đoạn của pháp sư kia, vẫn không muốn tin hắn thất thủ, càng không thể tin hắn bị bắt, trong viện kia cũng không có bất kỳ dấu vết tranh đấu nào, chắc chắn là tự hắn rời đi.
Bên trong hoàng cung, Đàm Nguyên Thường vội vã đến ngự thư phòng, chờ đợi một lát sau liền theo thái giám tổng quản lại lần nữa diện thánh.
"Đàm Nguyên Thường bái kiến bệ hạ!"
"Miễn lễ!"
Hoàng đế ngẩng đầu nhìn Đàm Nguyên Thường một chút, vẫn phê duyệt tấu chương.
"Trẫm nghe nói tối hôm qua Đàm phủ có động tĩnh không nhỏ, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Quả nhiên bệ hạ đã biết, nhưng bệ hạ cũng không phải biết mọi thứ, Đàm Nguyên Thường gật đầu nói.
"Bẩm bệ hạ, đêm qua có dị vực yêu tăng thi pháp, muốn hại chết Hồ lão tiên sinh."
Động tác lật xem tấu chương của hoàng đế hơi khựng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên.
"Vậy Hồ Khuông Minh có sao không?"
"Bẩm bệ hạ, Hồ lão tiên sinh cả đời cứu người vô số, là người có đại công đức, tự nhiên cát nhân thiên tướng, vào lúc ta Đàm phủ luống cuống tay chân, đã có cao nhân ra tay cứu giúp, hơn nữa bắt được yêu tăng thi pháp kia!"
Hoàng đế nhíu mày, nhìn Đàm Nguyên Thường, nhưng kẻ sau lại lập tức nói.
"Nhưng ta cũng không quá bức bách yêu tăng kia, cũng không đào sâu vào ý đồ của hắn, chỉ nhờ hắn biết ai đã ra tay giúp ta Đàm phủ, còn về phần yêu tăng kia, ta đã báo án cho Thừa thiên phủ nha, phủ doãn đại nhân đã phái người áp giải đi."
Vụ án này, Đàm Nguyên Thường sẽ dành cho chính Hoàng đế, ông chỉ điểm đến đây thôi.
Hoàng đế vốn muốn hỏi ngươi thật không hỏi gì sao, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt trong veo của Đàm Nguyên Thường, ông lại không hỏi ra lời.
"Ai, người không sao là tốt rồi!"
Đàm Nguyên Thường lúc này lại cười.
"Bệ hạ có biết ai là cao nhân tương trợ đêm qua không?"
Hoàng đế lộ vẻ nghi hoặc, chẳng lẽ không phải Đàm Nguyên Thường đã sớm tìm tới sao?
"Là ai?"
Đàm Nguyên Thường tươi cười không đổi, ông biết tâm tình Hoàng đế dạo gần đây không tốt, nên cũng mượn cớ này hòa hoãn tâm tình của ngài một chút.
"Xin cho Đàm mỗ thừa nước đục thả câu."
Đàm Nguyên Thường ngừng lại một chút rồi mới tiếp tục nói.
"Bệ hạ, khoảng thời gian ta rời kinh thành, trong thành bắt đầu lan truyền một bài đồng dao, không biết bệ hạ đã từng nghe qua chưa?"
"Ồ? Đồng dao gì?"
Thái giám tổng quản liếc nhìn Hoàng đế, bệ hạ kỳ thật đã sớm biết.
Còn Đàm Nguyên Thường coi như Hoàng đế chưa biết, bình tĩnh thuật lại, ông không chỉ đọc bài đồng dao, thậm chí còn thuộc cả nhịp điệu, lúc này là hát lên.
"Đàm phủ thắng vương phủ, vàng bạc khó đếm được, an chi không kho chứa, mười cái Thừa thiên phủ, ngày ngày hưởng món ngon, luôn luôn vui không ngừng".
Hoàng đế nhìn Đàm Nguyên Thường lúc này, lại thấy trên mặt ông cũng không có vẻ dị thường nào, quả thực tựa như đang nói chuyện của người không liên quan, bài hát trẻ con được xướng đến có vần điệu, có lẽ còn dễ nghe hơn cả trẻ con hát.
Chờ hát xong, trên mặt Đàm Nguyên Thường vẫn giữ nguyên tiếu dung.
"Không thể không nói ca dao này lan truyền không tệ, truyền xướng nghe thuận tai lanh lảnh! Chỉ là lúc ta trở về lại không hề hay biết chuyện này".
"Ta mang Hồ lão tiên sinh đi xem Thừa Hưng đệ nhất bia đá, chiêm ngưỡng quốc uy thịnh thế của Đại Dung ta, giữa đường gặp một lão giả, miệng ông ta đang hát ca dao này, cũng nhờ đó Đàm mỗ biết chuyện!"
Trên mặt Hoàng đế lộ vẻ tươi cười.
"Lão giả đó là cao nhân ra tay đêm qua?"
Đàm Nguyên Thường chắp tay.
"Bệ hạ Thánh Minh! Người này, chính là thiên sư của Đại Dung ta, Tề Trọng Bân!"
"Thiên sư Đại Dung?"
Hoàng đế hơi sững sờ, thái giám tổng quản bên cạnh cũng lộ vẻ kinh ngạc, mở miệng trước.
"Đàm công, bệ hạ chưa từng sắc phong qua vị thiên sư Đại Dung nào cả, tiên đế đối với loại chuyện này khá phản cảm, bệ hạ luôn hiếu thuận, bệ hạ cũng không để ý đến loại chuyện này."
Lời này cũng là điều mà Hoàng đế muốn nói, còn Đàm Nguyên Thường thì gật đầu cười nói.
"công công nói rất đúng! Đừng nói bệ hạ, tiên đế cũng chưa từng sắc phong, nhưng bệ hạ còn nhớ đại tai Lĩnh Đông năm đó, lúc đó cũng từng xuất hiện một vị thiên sư."
Hoàng đế chìm vào hồi ức, khi đó ngài còn ở độ tuổi vô lo, cũng không có ý tranh đoạt hoàng vị với các huynh đệ, kỳ thật ấn tượng của ngài về Lĩnh Đông lúc đó tuy sâu sắc, nhưng lại không tỉ mỉ.
Mà Đàm Nguyên Thường thấy Hoàng đế đang suy tư, liền lập tức nói.
"Bản triều đã sắc phong thiên sư, bất quá là Linh Tông Hoàng đế, lúc trước còn sắc phong không chỉ một vị, mà vị Tề Trọng Bân Tề lão thiên sư này, chính là một trong số đó, cũng là lão thiên sư hiện thân trong đại tai Lĩnh Đông năm đó!"
Linh Tông Hoàng đế, gia gia?
Hoàng đế lộ vẻ kinh ngạc.
"Chuyện đó đã qua bao nhiêu năm rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận