Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 741: Lại đụng phải

Đỗ Tiểu Lâm bước chân nhẹ nhàng đi trong huyện thành bến cảng, dù còn chưa trưởng thành, nhưng vẫn thu hút rất nhiều ánh mắt.
Cứ đi tới đi lui đã đến đầu khu phố, dần dần những công nhân bến tàu xung quanh cùng đám khách thương lui tới dường như cũng không còn để ý Đỗ Tiểu Lâm, lúc này nàng mới quay đầu lại, người Hà gia cùng quán hàng họ dùng bữa đã ở rất xa.
Đỗ Tiểu Lâm cúi đầu nhìn nụ hoa cầm trong tay, cẩn thận nhìn kỹ rồi lại đưa đến gần mũi ngửi.
Vốn dĩ hoa còn chưa nở, không thể có mùi vị gì đặc biệt, nhưng tỉ mỉ vừa ngửi, nụ hoa này lại có một mùi thơm thanh đạm như có như không.
"Thứ này, rốt cuộc là đồ vật mất của Thủy phủ Nga Giang, nếu đến lúc tìm được không nộp ra cũng phiền phức."
Tuy nhìn không ra hoa này có gì đặc biệt, nhưng cuối cùng cũng không phải là thứ có thể tùy tiện bán đi.
Nghĩ vậy, Đỗ Tiểu Lâm bỏ nụ hoa vào trong tay áo, bả vai từ không tới có hiện lên từng điểm linh quang, một chiếc choàng trắng dần dần hiện ra trên thân.
Đỗ Tiểu Lâm bắt một đầu choàng trắng vung nhẹ về phía trước, choàng trắng nhất thời bắn về một hướng, đưa cả người nàng cũng mang đến bay lên, từ đầu phố bay về phía bầu trời.
Chốc lát sau, Đỗ Tiểu Lâm rơi xuống ở một nơi ngoài sân, nơi này có chút cảm giác quen thuộc, nhưng lại có sai lệch không nhỏ so với cảm giác mơ hồ kia.
Dù vậy, Đỗ Tiểu Lâm cũng hiểu đây chính là nơi nàng từng sinh sống nhiều năm với thân phận Hà Hân, nàng nhẹ nhàng nhảy vọt vào trong nội viện.
Đỗ Tiểu Lâm cảm giác không sai, so với trước đây, tiểu viện này đã được cải biến tân trang, phòng cũng nhiều hơn hai gian, nhưng nàng lại không rõ ràng.
Nhân quả đời trước có lẽ không chỉ tìm một đời, tìm được càng sâu càng tiếp cận bản nguyên, loại sâu này không hẳn là nhiều ý nghĩa, mà cần rõ ràng hơn, lý giải quá khứ, lý giải những chuyện còn thiếu.
Mà kiếp trước gần như là thứ có thể hiện ra rõ ràng nhất một đời quá khứ, gần gũi nhất.
Đỗ Tiểu Lâm suy tư một hồi, dứt khoát nhảy lên không trung, đạp gió đến miếu thổ địa La huyện, cuối cùng vốn cũng không xa, ở ngay một con hẻm.
Vừa đến nơi này, Đỗ Tiểu Lâm lại có cảm giác quen thuộc mơ hồ, lúc này là sáng sớm, xung quanh cũng không có nhiều hương khách, trong miếu thổ địa lạnh lẽo, chỉ có mấy nén tàn hương đang cháy.
"Thổ địa công công, ta có việc muốn thỉnh giáo ngài, đây là bánh ngọt ta làm, hiếu kính ngài!"
Đỗ Tiểu Lâm lấy ra hộp bánh ngọt tương tự như trước cho Hôi Miễn, sau khi mở ra bày trên án thờ, một tia linh quang nhàn nhạt theo mùi thơm bay lên, như bay đến bên tượng thần, bị lỗ mũi tượng thần hút vào mấy sợi khí tức.
"Ôi chao, thơm quá a, cái tiên linh khí này, chẳng lẽ là đồng tử nhà tiên phủ nào sao?"
Một giọng nói già nua vang lên, tượng thần thổ địa dường như nháy mắt, nhìn tiểu nữ hài đứng trong miếu đường.
Ngay sau đó, trên tượng thần có một vệt thần quang rơi xuống, trước án thờ biến thành một lão nhân đội mũ tứ phương, hắn đưa tay cầm lấy bánh ngọt trên án thờ, đưa lên mũi hít hà.
Số lượng bánh ngọt không nhiều, trong hộp nhỏ chỉ có năm cái, nhưng cỗ thanh linh này làm cho người thèm ăn tăng nhiều.
"Đỗ Tiểu Lâm môn nhân Thái Âm Cung hữu lễ!"
Nhìn tiểu nữ hài hạ thấp người hành lễ tự báo sơn môn, thổ địa công vội đưa tay đỡ dậy.
"Ôi chao, là người Thái Âm Môn à, thật nhiều năm không nghe thấy tin tức Thái Âm Cung, ừm, nha đầu ngươi ngược lại rất có lễ độ, muốn hỏi chuyện gì?"
"Thổ địa công công, ngài cứ nếm chút đồ ta làm đi đã!"
"Ha ha ha ha ha, sợ ta không nói? Có thể nói tự nhiên sẽ nói, không thể nói thì cho dù là tiên tử Thái Âm tự thân đến ta cũng không thể trả lời!"
Tuy nói vậy, thổ địa công vẫn lấy một chiếc bánh ngọt trong hộp nhỏ đưa vào miệng, nhất thời một cỗ linh khí như dịch tràn ra, đầy miệng là cảm giác ngọt ngào, nhuần nhị phế phủ răng môi lưu hương.
"Không hổ là xuất từ đạo tràng tiên phủ chính thống, đồ tốt, ăn ngon a!"
Đều biết tiên đạo bất phàm, nhưng tiên nhân tu chân thế gian lại ít, đồ vật do tiên đạo làm ra cũng khá khó kiếm.
Ăn một cái xong thổ địa công không nỡ ăn thêm, đậy nắp lại, khí tức bánh ngọt cũng nhất thời bị khóa ở trong đó.
"Hỏi đi, muốn biết cái gì?"
Đỗ Tiểu Lâm theo bản năng nhìn thoáng qua hướng nhà.
"Kỳ thực cũng không có chuyện gì lớn, ta chỉ muốn hỏi một chút về biến hóa của Hà gia những năm này".
"Hà gia?"
"Đúng, năm đó cái vụ đại án xảy ra ở huyện Nguyên Giang, Hà gia của Hà Hân đó!"
Thổ địa công hơi nhíu mày, nhìn Đỗ Tiểu Lâm.
"Chuyện này cũng không có gì không thể nói."
Khoảng chừng nửa khắc đồng hồ sau, Đỗ Tiểu Lâm đi ra khỏi miếu thổ địa đã hiểu rõ hơn về những thay đổi của Hà gia trong những năm này.
Không thể không nói rằng, mặc dù Hà Hân chết yểu năm đó, cha mẹ Hà gia vô cùng đau buồn, hai người anh trai cùng một em gái cũng không thể nói là không thương tâm, nhưng sau này bởi vì Hà Hân chết, quan phủ tịch biên tài sản của Giả Vân Thông, cũng theo luật cho Hà gia một chút bồi thường.
Hơn nữa khoản bồi thường này bởi vì vụ án mấu chốt, còn có một chút phần thêm, đủ để cho sinh hoạt của Hà gia cải thiện rất nhiều.
Từ chuyện trong nhà thiếu nợ nần cũng xong, hôn sự của Nhị ca cũng vậy, cùng với việc tu sửa mở rộng nhà ở sau này, đều dùng đến khoản tiền này. "Ta nhìn quen cảnh người đời thân thích xa cách, cha mẹ Hà Hân tự nhiên đau lòng con gái, lúc nào cũng nhớ thương, nhưng anh em Hà gia bây giờ vẫn có thể chèo thuyền chở người nhà đi phương xa thỉnh thoảng tế bái, tự nhiên là nhờ phần tiền tài này."
Thổ địa công nói xong câu đó, mới nhìn về phía tiểu nữ hài đang trầm mặc đứng bên cạnh.
"Nha đầu, còn có gì muốn hỏi sao, nếu cảm thấy không đáng, cái bánh ngọt này lão phu không trả đâu!"
"Sao lại thế, đa tạ thổ địa công công!"
Đỗ Tiểu Lâm hoàn hồn lộ ra nụ cười, hướng thổ địa công lại hành lễ, lúc hành lễ thấy thổ địa công nhìn về phía ngoài miếu, nàng cũng quay đầu nhìn theo, lại thấy người nam tử vừa ở bến tàu muốn mua hoa cũng tới miếu thổ địa.
Hả?
Chỉ mới một lúc không gặp, khí số của nam tử kia đã có biến hóa rất lớn, khiến Đỗ Tiểu Lâm trong lòng cũng giật mình.
Đỗ Tiểu Lâm mặc dù tuổi còn nhỏ, thời gian học tiên cũng ngắn, nhưng căn cơ bất phàm, cũng có thể xem khí số của người, vừa rồi người kia ở bến đò khí sắc quả thật có chút u ám, nhưng tổng thể mà nói vẫn trong phạm vi bình thường.
Mà giờ phút này đỉnh đầu của người kia lại tử khí quanh quẩn, áp đảo sinh cơ khiến ấn đường vô quang.
"Ai, có người đó, ngày thường cầu thần bái phật luôn mang ảo tưởng không thực tế, lại không biết rèn sắt còn cần tự thân cứng đây, ngay cả cái rương cũng không chịu đi làm, lại mưu toan có được bánh từ trên trời rơi xuống."
"Mà có người nha, bị bệnh không đi tìm đại phu, lại chỉ cầu thần, cũng không rõ ràng chuyện của hắn thần sẽ hay không quản ai, không đúng..."
Thổ địa công kinh ngạc một tiếng, Đỗ Tiểu Lâm cho rằng thổ địa công phát giác khí số biến hóa dị thường của nam tử, lại thấy nam tử kia đi đứng vội vã tiến vào trong miếu, trong tay cầm hương đến trước đường trên cây nến mượn lửa, sau đó trực tiếp cắm hương vào lư hương.
Một không bái tượng thần, hai cũng không có thành kính cầu nguyện, dường như càng giống làm bộ làm tịch một chút, quỳ trên bồ đoàn cũng còn ngó trước ngó sau.
"Người này cũng quá càn rỡ, căn bản không thành kính, thổ địa công công, ngài đừng phù hộ hắn!"
Thổ địa công nhìn cô bé bên cạnh, xem ra nha đầu này tuổi còn quá nhỏ, rốt cuộc vẫn hơi không rành thế sự.
"Nha đầu, hắn căn bản không phải tới dâng hương cầu thần, mà người này có chút thuật sĩ đạo hạnh, vừa nãy vậy mà không nhìn ra!"
"Vậy hắn tới làm gì đây?"
Đỗ Tiểu Lâm vừa dứt lời, không cần thổ địa công giải đáp, người đến đã tự mình lộ ra đáp án, hắn nhìn xung quanh, thấy không có ai liền đứng dậy vòng qua thần án, thuận tay nắm một nắm tàn hương rồi vòng đến sau tượng thần, tự cho là thần không biết quỷ không hay, nhưng lại không biết ngay có hai đôi mắt đang nhìn chằm chằm.
Nam tử cẩn thận từng li từng tí leo lên thần đài, từ trong ngực lấy ra một cái bao bố nhỏ.
Tượng thần thổ địa có tư thế ngồi thẳng, hai tay nâng trước bụng, mà nam tử nhón chân lên, không màng y phục đẹp dính tro bụi trên tượng thần, dùng sức nhét bao bố nhỏ vào trong hai tay của tượng thần.
Đợi nhét xong, nam tử nhìn xung quanh, thấy khe hở hai tay che đậy đồ vật hoàn mỹ, lại đưa tay rải tàn hương lên khe hở, lúc này đừng nói là đứng ở chỗ khác trong miếu không nhìn ra, hắn ở vị trí này, có nhón chân lên cũng khó mà phát hiện, trừ phi dùng móc câu để móc ra.
"Hô".
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, nam tử mới từ trên tượng thần xuống, về lại bồ đoàn trước đó rồi hướng tượng thần quỳ xuống bái lạy liên tục.
"Thổ địa công a thổ địa công, xin giúp ta trông coi thứ này, nếu ta có mệnh trở lại lấy, định dâng lễ quyên tiền quyên vật cho ngài tử tế, nếu ta không mạng tự mình đến lấy, có lẽ sẽ có người khác tới lấy."
Vừa nói vừa bái, sau cùng nam tử còn trực tiếp dập đầu liên tiếp mấy cái lạy xuống đất về phía tượng thần.
Đợi bái thần dập đầu xong, nam tử đứng dậy, ra ngoài điện phủi bụi trên người, sau đó vội vã rời đi.
"Cái này, hắn nhét vào đồ vật gì vậy?"
Đỗ Tiểu Lâm hiếu kỳ hỏi một câu, thổ địa công lại lắc đầu.
"Loại chuyện nhảm nhí của nhân gian này ta không quản, tham gia quá nhiều còn phạm thiên điều đây, ngươi cũng không cần để ý!"
"Nguyên lai thổ địa công có tiếng ở Thiên Đình à, bất quá ta lại không phải thần, hắc hắc!"
Tiểu hài tử lòng hiếu kỳ nổi lên, Đỗ Tiểu Lâm liền duỗi tay khẽ gọi, cái kia vải bố liền bay ra, lại dùng tay sờ soạng, từ bên trong lộ ra một tờ lụa không lớn, phía trên viết không ít chữ.
"A, tên?"
Thổ địa công lắc đầu nói.
"Nha đầu, ta xin phép cáo lui, có chuyện có thể gọi ta!"
Nói xong cũng không đợi Đỗ Tiểu Lâm mở miệng, thổ địa công đã hóa thành một vệt thần quang dung nhập tượng thần biến mất.
! Nam tử kia lúc này đã ra khỏi miếu, thuận theo đường nhỏ đi đứng thần sắc vội vã, đi tới đi lui càng ngày càng bất an, ngẩng đầu nhìn tới lại thấy một đám người nhấc hành lý che chắn đang tiến vào phía trước tiểu viện, chính là người một nhà trước đây tại bến đò gặp, cái tiểu nam hài cầm chậu gốm kia cũng theo phía sau.
Trong lòng nam tử khẽ động, vội vàng bước nhanh tiến lên.
"Ai ai ai! Mấy vị còn nhớ ta không?"
Người nhà họ Hà nhìn một cái, có người quên có người còn nhớ, mà tiểu nam hài thì ấn tượng sâu sắc, dùng tay bảo vệ chậu.
"Ta nói không bán!"
"Vậy ngươi cũng không nghe ta ra bao nhiêu tiền, mười lượng bạc cũng không bán sao?"
Hà gia đại bá đi vào một nửa thân người liền lập tức đi ra.
"Cái gì? Mười lượng?"
"Ai, buôn bán không thành còn nhân nghĩa, đây là nhà các ngươi? Chúng ta vào trong thương lượng thế nào?"
"Ngươi xác định là mười lượng?"
Nam tử lúc này đã đến trước mặt, nhìn tiểu nam hài nhíu mày lui lại, do dự nói.
"Ta nguyện ý ra giá cao, nhưng muốn nhìn kỹ một chút, tốt nhất dẫn ta đi xem hoa sen kia, nguyện ý ra càng nhiều tiền!"
"Ngươi cứ một mực đi theo chúng ta?"
"Xin thứ lỗi chư vị, thực sự là quá thích mà!"
Thấy nam tử như vậy, mấy người lớn rõ ràng động tâm, lão phụ nhân lắc đầu tự mình tiến vào sân nhỏ, mà Hà gia đại bá thì vội vàng mời đối phương.
"Tới là khách, mau mời vào đi!"
"A, đa tạ!"
Nam tử chắp tay, theo người nhà họ Hà cùng nhau vào sân nhỏ, tiểu nam hài nhìn mẫu thân không ngừng nháy mắt, cũng không lên tiếng, một mặt mất hứng đi vào theo.
Trong miếu thổ địa, Đỗ Tiểu Lâm đột nhiên phát hiện ra gì đó, vật trong tay ném đi, trong nháy mắt khôi phục chỗ cũ, đợi nàng ra miếu xem, từ xa nhìn thấy nam tử kia cùng người nhà họ Hà cùng nhau vào sân nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận