Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 684: Dùng người thì không nghi ngờ người

Khi Sở Hàng và Đoàn Tự Liệt cùng người của Thiên Kình bang gặp nhau trong tiểu viện, thực ra Dịch Thư Nguyên cũng đã đến Lộc Linh huyện.
Chỉ có điều ba người này tuy đều có chút quan hệ với Dịch Thư Nguyên, nhưng lần này hắn lại không xuất hiện trước mặt họ.
Cái gọi là giang hồ so cao thấp nhất thời dũng, vương triều tranh khí số tính trăm năm, bên người có một vài chuyện không liên quan đúng sai, cho dù là Dịch Thư Nguyên cũng không muốn quá tham dự.
Huống hồ khí số của ba người này bây giờ dần dần rõ ràng, cũng không có gợn sóng gì, cũng cho thấy trong thời gian ngắn không có biến số gì, Dịch Thư Nguyên cũng không có cảm giác nhất định phải xuất hiện gặp mặt.
Ngược lại Thạch Sinh và Hôi Miễn vì tò mò, thi triển chướng nhãn pháp xuống viện nhà họ Bùi nghe ngóng mấy người thương nghị đại kế.
Còn lúc này Dịch Thư Nguyên thì đang đi trên đường phố tương đối phồn hoa của Lộc Linh huyện, khi đi ngang qua một chỗ, bước chân hắn dừng lại, cúi đầu nhìn xuống dưới chân, thấy ngay một tảng đá xanh có một cái lỗ lớn ở phía trước.
Lỗ không cạn, nhưng trên phiến đá lại không ít vết nứt.
Dịch Thư Nguyên thần tình không thay đổi, thu tầm mắt lại tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi vào một tửu lâu có vẻ náo nhiệt.
Giữa trưa, trong tửu lâu tuy không tính là đầy khách, nhưng ít ra cũng có sáu bảy thành bàn có người ngồi, như vậy ở một nơi nhỏ như Lộc Linh huyện đã là rất tốt.
Trong tửu lâu, nhân viên phục vụ đều đang bận rộn, còn chưởng quỹ thì liếc mắt đã thấy Dịch Thư Nguyên bước vào cửa.
Hôm nay Dịch Thư Nguyên mặc một bộ áo sẫm màu, mái tóc dài xám trắng búi nhỏ, hơn nửa tóc tùy ý buộc sau lưng, trang phục có chút không theo khuôn phép so với nho sinh bình thường này, trên người hắn lại có một vẻ hài hòa không nói ra được, cũng không có vẻ gì là không trang trọng hay phóng đãng.
"Ôi chao! khách quan mời vào trong!"
Chưởng quỹ không nhịn được kêu lớn một tiếng, còn Dịch Thư Nguyên thì trực tiếp đi về phía quầy hàng.
"Khách quan, ngài mấy vị ạ?"
"Ta không ngồi, đặt vài món ăn tiện mang đi, lại cho một vò rượu."
Vừa nói, Dịch Thư Nguyên nhìn lên menu treo trên quầy, chỉ vào mấy chỗ nói.
"Gà quay một con, thịt kho hai cân, củ cải khô nửa cân, lạc rang sáu lạng."
"Ừm, tốt, còn rượu thì sao, chỗ ta có danh tửu các nơi, nhưng khách quan cũng có thể nếm thử rượu tự ủ của tửu lâu ta, nghiên cứu nhiều năm cuối cùng cũng xem như thành, hôm qua mới mở mấy hũ rượu mới nếm, mùi vị không tệ đâu, Huyện tôn đại nhân còn uống say mèm đó!"
Ngươi nói dối, Sở Hàng rõ ràng không uống say.
Trên mặt Dịch Thư Nguyên nở nụ cười, nhưng không vạch trần, thuận theo ý chưởng quỹ gật đầu nói.
"Vậy cho một hũ nhỏ rượu tự ủ của các ngươi đi."
"Được rồi, khách quan chờ chút, rượu thịt sẽ có ngay!"
Chưởng quỹ tự mình ra khỏi quầy, vén tấm rèm hướng bếp sau gọi tên món ăn, sau đó mới cười ha ha trở lại quầy chuẩn bị rượu, hũ nhỏ rượu đương nhiên không nhiều, chỉ có thể rót đầy ba bình nhỏ.
"Chưởng quỹ làm ăn phát đạt nhỉ?"
Dịch Thư Nguyên chủ động nói chuyện với chưởng quỹ, người sau cũng hết sức vui vẻ bắt chuyện với vị tiên sinh trước mặt.
"Cũng tàm tạm thôi, Lộc Linh huyện ta tuy nhỏ, nhưng mấy năm nay người qua lại đông, buôn bán cũng khá hơn."
Vị tiên sinh này nhìn qua là người từ nơi khác đến, không chỉ trang phục, mà cả phong thái và cách nói năng đều khác với người địa phương.
"Ừm, tửu lâu của ngươi này, ta thấy sớm muộn gì cũng phải mở rộng quy mô, Lộc Linh huyện tương lai có lẽ sẽ càng náo nhiệt."
Vẻ tươi cười trên mặt chưởng quỹ càng tăng lên mấy phần.
"Mong được lời chúc của ngài, mong được lời chúc của ngài! Ta đang tính toán, dọn dẹp khu vực để bàn ghế và đồ lặt vặt trên lầu ba, làm thêm mấy phòng riêng nữa!"
Dịch Thư Nguyên ngẩng đầu nhìn, dường như có thể nhìn thấu ván sàn xem đến kết cấu phía trên lầu ba, rồi cười lắc đầu.
"Không ổn."
"Hả, vì sao ạ?"
Chưởng quỹ không hề buồn, cảm thấy nói chuyện với khách hàng trước mắt rất tốt, những nho sĩ này vừa có phong độ, vừa có học thức lại từng nam ra bắc, tầm mắt chắc chắn cũng rộng, nghe ý kiến của họ cũng tốt.
Dịch Thư Nguyên chỉ vào một bên trong tửu lâu, lại chỉ ra bên cạnh.
"Chưởng quỹ, phía sau tửu lâu ngươi có một khu nhà tranh và đất trống lớn, nếu mua lại với giá hợp lý, tương lai sẽ dùng được để mở rộng, cho dù xây thêm mấy phòng khách, chuồng ngựa cũng tốt, bên cạnh mấy cái lầu các không có ai làm ăn kia, có lẽ cũng có thể mua lại, tương lai trùng tu cũng được mà sửa chữa cũng vậy, làm thông với tửu lâu thành một khu."
Chưởng quỹ hơi há hốc mồm, khoảng cách này hơi lớn.
Lầu bên cạnh thì còn được, dù sao cũng là mặt đường, còn những phòng tranh lụp xụp phía sau kia thì không đáng tiền, phòng thì rách nát cả, mà đất ở Lộc Linh huyện cũng không phải hiếm, muốn mua về thì quá dễ.
"Phía sau lão nhân bệnh tật lại có trẻ tàn tật là một đôi tổ cháu, mua mấy gian phòng rách đó thì không khó, còn hướng tây bắc bên này, nếu như động đến tài sản của người khác thì e là về sau ngay cả chỗ che mưa che gió cũng không còn."
Dịch Thư Nguyên nghiêm túc quan sát chưởng quỹ.
"Bệnh cũng không phải bệnh nan y, thân tàn cũng không ảnh hưởng đến chân tay, chưởng quỹ cũng là người có lòng tốt, sao không nhận vào tửu lâu làm nhân viên làm việc cho thuận, tương lai ngài còn có thể thiếu người đấy."
Chưởng quỹ cười cười, không đáp lời, nhưng trong lòng ghi nhớ, chỉ là suy nghĩ, chuyện hắn và vị khách này đang nói đều là những viễn cảnh tốt đẹp.
Quá lý tưởng cũng không tính là hay, làm ăn từ xưa đến nay vốn không dễ như vậy, trừ phi được thiên thời địa lợi phù trợ.
Dịch Thư Nguyên gọi món tương đối nhanh, món gà quay nóng duy nhất thì ở bếp có sẵn, đầu bếp chỉ cần nướng một mẻ là được cả chục con, nên cũng rất nhanh, vừa nói chuyện với chưởng quỹ vài câu thì đồ ăn cũng gần xong xuôi.
Lá sen khô gói đồ ăn, giấy dầu lại bọc bên ngoài lá sen, đơn giản bốn gói giống như dược liệu đóng gói, rồi cột thành một xâu, tổng cộng hết một trăm hai mươi đồng tiền, sau đó chưởng quỹ tự mình đem rượu và thức ăn đưa tới trước mặt Dịch Thư Nguyên.
"Khách quan ngài cầm cẩn thận."
Dịch Thư Nguyên gật đầu, một tay cầm rượu, một tay nhấc dây thừng, đi ra cổng quán.
Người đã đi, ánh mắt chưởng quỹ vẫn nhìn theo hướng người khách rời đi, thấy một đứa trẻ từ bên vệ đường chạy đến, hứng thú nói chuyện gì đó với vị tiên sinh, còn có một con vật giống sóc nhảy nhót trên vai hai người.
"Chưởng quỹ, cho thêm một bình rượu các ông tự nấu nào".
"À, được rồi đến ngay".
Có thực khách gọi, chưởng quỹ quay đầu đáp lại, rồi lại nhìn ra đường phố bên ngoài, nhưng vừa rồi vị tiên sinh và đứa trẻ đã không thấy đâu.
Chưởng quỹ dụi mắt, người trên đường cũng không quá đông, qua lại lúc nào cũng thấy rõ mà.
Đầu hạ, phủ Thừa Thiên hoàng thành nơi sâu, Đại Dung thiên tử hôm nay không ở trong ngự thư phòng mà là ở trong ngự hoa viên cùng các phi tần ngắm hoa.
Tuy vẫn còn tuổi tráng niên, nhưng trên đầu Hoàng đế đã có không ít tóc bạc.
Trong vườn có một gốc Mẫu Đơn trồng đã lâu năm, cây Mẫu Đơn này vốn đã nhiều năm không nở hoa, hơn nữa mùa hoa nở đã qua, nhưng đến đầu hè này lại nở rộ.
Trong ngự hoa viên lớn, hương hoa ngào ngạt, ong bướm bay lượn rực rỡ, lại thêm tiếng cười nói của các phi tần và trẻ con.
Nhưng cho dù vào thời điểm này, Hoàng đế dường như vẫn không thể hoàn toàn thư giãn nghỉ ngơi.
Một tấu chương từ tây bắc được gửi đến thẳng ngự hoa viên, đây cũng là quy tắc của Hoàng đế, nếu có công văn đặc biệt thì dù ngài ở đâu cũng phải lập tức đưa đến.
Đây cũng là sự đặc biệt của Sở Hàng, một huyện lệnh nhỏ nhoi ở Lộc Linh huyện, lại có thể trực tiếp dâng tấu lên, tri châu Bắc Thương cũng không có được đãi ngộ này.
Trước đây ở trong huyện, Sở Hàng cho phụ tử Bùi Trường Thiên yên tâm, nói rằng nếu thực lòng vì nước vì dân, sẽ bảo đảm an toàn.
Nhưng sau đó, trong tấu chương của Sở Hàng, chuyện của Thiên Kình bang đã được ghi lại đầy đủ, không hề giấu giếm những kẻ khâm phạm trước mặt Hoàng đế.
"Phụ hoàng! ngài mau tới cùng nhau bắt bướm đi!"
Hoàng tử chỉ dám hô to từ xa, chứ không dám thật sự đến khuấy rầy phụ thân đang ở đình hoa viên, mà mấy hoàng tử cùng nhau nghe giảng tại Đàm phủ năm nào, bây giờ đều đã đội mũ quan, không tiện nô đùa như vậy nữa.
"Một lát nữa sẽ đến!"
Hoàng đế trả lời, nhưng mắt vẫn không rời khỏi tấu chương, trên mặt nở một nụ cười.
"Sở Hàng này, trẫm năm đó tự tay viết ngự phê khâm phạm, mà hắn cứ vậy mà tâu lên xin cất nhắc, nhưng đám giang hồ này quả thực cũng có bản lĩnh."
Về điểm dùng người độ lượng, Hoàng đế đương nhiên có, Sở Hàng viết thẳng thừng nhìn có vẻ như trút bỏ trách nhiệm, nhưng trong câu chữ đều là can gián, thể hiện sự tin tưởng với đế vương và lòng mình ngay thẳng.
"Hây da!"
Hoàng đế vẫn thở dài, nhìn đến những thái giám và cung nữ xung quanh đang rất căng thẳng, chỉ có Chương Lương Hỉ là không lay động.
"Hắc hắc, tuy là thủ đoạn xu nịnh trong mắt người đời, nhưng đánh cờ với nước thì không được có nửa điểm sơ suất!"
Bọn xu nịnh chẳng qua chỉ là lũ gián điệp thủ đoạn của Nam Yến mà thôi, nhìn từ những tin tức nắm được trước mắt, Nam Yến có thể nói là đã tốn rất nhiều công sức vào phương diện này.
Đại Dung tự nhiên cũng có gián điệp ở Nam Yến, cho nên Đại Dung thiên tử biết, ở một mức độ nào đó, thủ đoạn gián điệp của Nam Yến còn được coi trọng hơn cả cách cai trị đất nước của họ.
Trong mắt Đại Dung thiên tử, quốc sách hiện tại của Nam Yến không phải là kế hoạch vương đạo, nhưng cũng không cho phép qua loa dù chỉ nửa điểm.
Từ dân gian đến giang hồ, từ giang hồ đến quan trường, từ quan trường đến triều đình, từ xưa đến nay, trong lịch sử đã có không ít ví dụ về việc chính trực quang minh lại thất bại trước sự cẩu thả dựa dẫm.
Trong đình không chỉ có một ít công văn quan trọng, tự nhiên cũng sẽ chuẩn bị sẵn bút mực giấy nghiên.
Lúc này Đại Dung thiên tử cầm bút chấm mực, trực tiếp viết xuống hồi đáp biên nhận.
"Đã nghi người thì không dùng, đã dùng người thì không nghi, chuẩn!"
Chuyện của Thiên Kình bang, Hoàng đế thật sự hoàn toàn không biết sao?
Có lẽ cũng không hẳn, cuối cùng thì đương kim thiên tử cũng không phải là một người dễ bị lừa gạt.
Chỉ có điều thứ nhất là Thiên Kình bang quả thực có rất nhiều cao thủ, thứ hai là đối phương về sau cũng thức thời, còn thúc đẩy đại hội võ lâm năm đó, giúp mối quan hệ giữa triều đình Đại Dung và giang hồ được cải thiện đáng kể, như vậy triều đình cũng sẽ không nắm chặt không buông.
Bất quá nhiều năm sau còn có một màn này, cũng thật sự khiến Hoàng đế cảm thấy ngoài ý muốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận