Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 767: Đều có trưởng thành

Tề Trọng Bân ở vị trí dưới gốc cây xó xỉnh kia, người khác là không mấy khi chú ý, khách vãng lai dù muốn xin quẻ cũng thường sẽ đến nơi gần nhất.
Nhưng vừa rồi, phụ nhân kia lại đặc biệt chú ý đến lão thầy tướng mới đến, rồi trong mắt nàng, dường như lão thầy tướng đứng lên một chốc, sau đó khẽ đưa tay, hai tay liền như ảo thuật, xuất hiện hai món đồ.
Ngay lúc Tề Trọng Bân đang suy nghĩ, và phụ nhân kia còn đang ngơ ngác thì Dụ bà vốn đã chống gậy rời đi lại chống gậy quay trở lại, hơn nữa đi thẳng ra khỏi miếu.
"Bà bà? Sao người lại quay lại?"
Dụ bà đi ngang qua phụ nhân, nhưng lúc này không để ý tới nàng, trực tiếp hướng Tề Trọng Bân đi đến, rõ ràng người sau cũng không có chút đề phòng, lúc này hồi phục tinh thần, chỉ nhìn theo Dụ bà đến gần.
"Lão già, vừa rồi có thấy ánh sáng nào rơi xuống không?"
Dụ bà đối với Tề Trọng Bân không có vẻ gì là dễ chịu.
Đương nhiên, Tề Trọng Bân cũng đã quen, chục năm trước có lẽ còn cãi cọ, giờ thì không, đặc biệt hôm nay, lòng biết Dụ bà đại nạn sắp đến.
"Ta cũng thấy, nhưng không thấy rõ."
"Trong tay ngươi là cái gì?"
Dụ bà đột nhiên để ý đến lão già chết tiệt kia đang cầm vật trong tay, tiến thêm mấy bước nhìn kỹ, dường như là hai khối ngọc bài, một trắng một đen, liếc qua chữ khắc trên đó, ngẩng đầu khinh bỉ liếc Tề Trọng Bân một cái.
"Cũng gần chín mươi tuổi rồi? Còn si tâm vọng tưởng, như ngươi vậy, sau này xuống âm phủ, chẳng biết bao nhiêu nghiệp chướng!"
Tề Trọng Bân tâm bình thản nhìn lão bà đã lộ vẻ hơi khòm lưng trước mặt, chính là nhìn như thế.
Lúc này trong mắt Tề Trọng Bân không chỉ là một bà già khọm lưng, mà dường như nhìn thấy người sư muội còn trẻ năm xưa, tranh cãi nhau cả nửa đời người, đến mức đều bạc cả đầu.
"Chuyện năm đó, đều là ta không phải, có lỗi với các ngươi."
Dụ bà thoáng sững sờ, mà ở sau lưng bà, phụ nhân kia đã hé miệng, hình như có chuyện gì đây?
"Ngươi, ngươi ngươi ngươi, ngươi điên rồi? Già rồi lẩm cẩm?"
Dụ bà nhìn Tề Trọng Bân, lại thấy ánh mắt đối phương vô cùng trong trẻo, thật sự không giống như một người già, làm bà hoảng hốt, thân thể lùi lại vài bước.
"Lão bất tử thấy ta không được, đến chê cười ta, ngươi chờ đó cho ta, chờ đó cho ta!"
Dụ bà trở nên hùng hổ, chống gậy bước nhanh về phía trong miếu, phụ nhân kia tránh đường, nhưng có chút che miệng nhìn theo Dụ bà, lại nhìn về phía lão thầy tướng kia, trong lòng có một ngọn lửa bát quái khó hiểu.
Tề Trọng Bân nhìn bóng lưng bước nhanh rời đi kia, rõ ràng mình là người nhận thua cúi đầu, lại giống như người chạy trốn lại là nàng?
"Hắc sư phụ nói đúng, có lúc người ta cứ đuổi đuổi theo theo, kỳ thật chưa chắc đã biết mình rốt cuộc đang đuổi cái gì."
Lẩm bẩm một câu, Tề Trọng Bân cũng không cảm thấy có gì mất mặt, ngược lại trong lòng thoải mái không ít, sau đó cất ngọc bài trong tay rồi ngồi xuống chỗ, chưa ngồi được bao lâu thì có người tới trước quầy.
Tề Trọng Bân ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước quầy.
"Người coi miếu mới cũng muốn xin xăm hỏi quẻ?"
Phụ nhân lắc đầu, mà hỏi.
"Vị lão tiên sinh, ngài với Dụ bà đã quen nhau từ trước rồi phải không?"
"Quen nhau hơn nửa đời người."
Tề Trọng Bân không nói gì thêm, cứ ngồi nhắm mắt dưỡng thần, phụ nhân mấy lần muốn hỏi han nhưng thấy hơi ngại miệng, lại có chút sợ Dụ bà.
Trong nội viện Mặc gia ở Mính Châu, Thạch Sinh giờ đã cao lớn, thân hình vạm vỡ, trưởng thành một gã trai tráng to xác.
Lúc này, Thạch Sinh đang nằm dài trên chiếu rơm bên hồ cá ở hậu hoa viên, một tay gối đầu, một tay khẽ tung hứng hai khối ngọc bài trong tay, vẫn là một trắng một đen, Thiên Tiên lệnh và Tinh La dụ.
Thạch Sinh nhíu mày, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Ta không nên đi quấy rầy sư đệ chứ?
"A ca, a ca."
Một bé gái chạy vào hoa viên, trong tay cầm hai xâu kẹo hồ lô, thấy huynh trưởng lười biếng quả nhiên ở bên hồ, nhất thời lộ ra nụ cười, lúc chạy đến, một xâu kẹo hồ lô trong tay bất ngờ vung về phía trước.
"Bắn trúng nhé!"
Thạch Sinh lập tức nằm ngửa, cánh tay đang gối đầu vươn lên trời, hai ngón tay kẹp lấy cây kẹo hồ lô bay tới, rồi quay sang muội muội cười.
"Chính xác quá nha đầu!"
"Đó là đương nhiên!"
Mặc Hiểu Dung cầm một xâu kẹo hồ lô chạy tới, mấy năm gần đây huynh trưởng càng lúc càng lười, luôn thích ở bên mép nước, bên cạnh hồ cá trong hoa viên trải một chiếc chiếu rơm cũng có thể nằm cả ngày.
"Cá có gì hay mà ngắm, dùng khinh công đưa ta bay được không?"
"Không được, a ca công phu cỏn con, khi còn bé ôm động đến muội, giờ muội lớn vậy, cõng không nổi!"
Mặc Hiểu Dung nhất thời chu môi.
"Nhưng a ca đã lớn rồi mà, a ca đã cao bằng cả phụ thân rồi!"
"Dù sao ta cũng không cõng nổi muội."
Thạch Sinh nói rồi cắn một miếng kẹo hồ lô, vị chua ngọt ăn rất ngon, đối với hắn, sáu năm này như trôi qua rất nhanh.
Mặc Hiểu Dung đứng bên cạnh đã phát hiện ra ngọc bài trong tay huynh trưởng, thoắt cái lao đến cạnh hắn, duỗi tay cầm lấy một khối màu trắng.
Tuy rất nhiều nho sinh chưa chắc đã đọc được chữ cổ triện thể trên Thiên Tiên lệnh, nhưng Mặc Hiểu Dung gia học uyên thâm, lại thường xuyên bên cạnh Thạch Sinh khi làm bài tập, nàng ngược lại nhìn được.
"Tiên Tôn? Ngọc bài nhỏ thật tinh xảo, đẹp quá, của hàng nào làm thế, cho muội một cái có được không?"
"Cái này không phải là hàng của bất kỳ tiệm nào, dùng tiền cũng không mua được."
Thạch Sinh vừa nói vừa cầm lại Thiên Tiên lệnh từ tay muội muội, người sau không bỏ cuộc, lại muốn giật lấy, nhưng sao giật lại được.
"Huynh có hai cái mà, cho muội một cái đi!"
"Một cái cũng không thể cho, nhưng nếu muội ngoan, ba năm nữa ta đưa muội đi chơi được không?"
"Ba năm lâu vậy sao? Lúc đó cha mẹ đều đưa muội đi học rồi thì làm sao đi chơi ngay được?"
Thạch Sinh "phốc phốc" mấy tiếng, nhả vỏ mận rừng vào hồ cá, dẫn tới mấy con cá tranh nhau ăn, rồi quay sang nhìn muội muội mới mười tuổi.
"Vậy cũng không được, việc này bị phát hiện phỏng đoán về sau cũng không làm được nữa, khả năng chỉ có thể đưa muội đi một lần, chắc phải ba năm nữa, lúc đó không biết có náo nhiệt hay không đấy!"
"Là đi xa nhà sao?"
Mặc Hiểu Dung hưng phấn hẳn lên, không đoạt ngọc bài nữa, tò mò nhìn huynh trưởng.
Thạch Sinh suy nghĩ gật đầu.
"Chắc là đi xa nhà, rất rất xa đó, có nhiều nơi mà cả đời người không tới được!"
"Vậy cha mẹ chắc chắn không đồng ý đâu, dù huynh lén đưa muội đi, lúc trở về chắc huynh chạy mất, cha mẹ sẽ phạt muội mất!"
"Ha ha ha ha ha".
Thạch Sinh bật cười, dùng ngón tay chọc trán muội muội.
"Con nít ranh, đến khi nào muội ngủ say, ta sẽ mang muội ra ngoài trong mơ, cha mẹ cũng không phát hiện ra đâu!"
Tiểu nữ hài nhất thời thấy mình bị lừa, giận nói.
"A ca toàn nói bậy thôi, trong mơ làm sao mà dẫn người đi được chứ!"
"A ca khi nào lừa muội đâu? Đúng rồi muội nhỏ, giúp a ca một chuyện có được không?"
Mặc Hiểu Dung dù đang tức giận, nhưng vừa nghe a ca cần giúp, lập tức tròn mắt nhìn huynh.
"Việc gì?"
"Muội đấy, đến miếu Thuận Thiên nương nương một chuyến, chắc ở góc cây ngoài miếu có một ông thầy tướng, muội bảo với ông ta là, nếu muốn ta giúp thì cứ đến tìm ta, không cần ngại, cho dù muốn cầu Dưỡng Nguyên đan, ta cũng sẽ giúp!"
Thạch Sinh tất nhiên biết con đường Dụ bà khác biệt, nhưng hôm nay hắn cũng rõ ràng, cái gọi là con đường khác biệt cũng không phải không thể thay đổi.
Trên người dù đã xuất hiện thần quang, nhưng nếu có một viên Dưỡng Nguyên đan trong bụng, chút thần quang điểm hóa này thì sao hơn được tiên đan tẩy kinh dịch tủy quy dưỡng nguyên khí, mấu chốt là bàn thế nào thôi, Dụ bà ít nhất cũng có thể sống lâu thêm.
Đương nhiên, làm vậy có lẽ không hay, nhưng nếu trong lòng sư đệ có ý định mà còn chần chừ thì Thạch Sinh chắc chắn sẽ giúp.
Sư phụ dù không nhìn thấy, nhưng Thạch Sinh biết ở đâu có Dưỡng Nguyên đan, trên người Hôi tiền bối có một viên.
"Dưỡng Nguyên đan là gì?"
Mặc Hiểu Dung nghi hoặc hỏi.
"Coi như là một loại dược, muội mau đi đi."
"Vậy sao huynh không đi?"
"Muội mau đi đi, ông ta thấy ta có thể sẽ ngại đấy!"
Mặc Hiểu Dung lộ vẻ nghi ngờ, cắn nửa quả kẹo hồ lô, cuối cùng vẫn chạy chậm đi, a ca càng ngày càng lười rồi!
Bên ngoài miếu Thuận Thiên nương nương, người phụ nữ thay mặt coi miếu phần lớn đều sẽ tìm cơ hội đến cửa miếu ngó nghiêng, hôm nay cũng vậy.
Chủ yếu là tò mò.
Đương nhiên, dưới gốc cây kia vẫn vắng vẻ, mà lão thầy tướng kia lại là người mới, không ai quen biết, khách hương qua lại trong miếu phần lớn sẽ không tới, nên sạp hàng rất đìu hiu, cả ngày hình như không mở hàng.
Nhưng lúc này phụ nữ lại đi ra, phát hiện một cô bé chạy từ ngoài đường vào, phía sau có người giống như gia đinh đi theo, rõ là tiểu thư nhà giàu.
Cô bé đó chạy thẳng đến cây đại thụ kia, đến trước quầy của lão thầy tướng, không biết nói gì, khiến lão thầy tướng ngửa đầu cười lớn.
Dưới gốc đại thụ, Mặc Hiểu Dung tò mò nhìn lão gia gia tóc trắng da trẻ này.
"Lão gia gia ngươi cười cái gì, thật buồn cười sao? A ca nói ngươi nhớ kỹ sao?"
"Ha ha ha ha ha nhớ kỹ nhớ kỹ, trở về chuyển cáo sư huynh, liền nói sư đệ khắc trong tâm khảm, nhưng xin sư huynh không cần nhớ nhung."
Tại người nhà họ Mặc trước mặt, Tề Trọng Bân không có quá nhiều giấu giếm ý tứ, bởi vì người nhà họ Mặc đối rất nhiều chuyện vốn chính là hiểu rõ tình hình, đây cũng làm cho tiểu nữ hài hơi ngẩn người.
Sư huynh?
"Còn có chuyện gì sao?"
"Không có! Ta đi!"
Tề Trọng Bân gật đầu, hướng tiểu nữ hài chắp tay.
"Tốt, trên đường chậm một chút!"
Nhìn thấy một lão nhân như vậy hướng mình chắp tay, tiểu nữ hài nhất thời vui vẻ, cũng học theo hắn chắp tay đáp lễ.
"Ta đã biết."
Tiểu nữ hài nhảy nhót rời đi, còn Tề Trọng Bân nhìn theo bóng lưng của nàng trong lòng không khỏi hơi xúc động, thật là một nha đầu lanh lợi a!
Cho dù thuật sĩ rất nhiều chỉ nguyện ý thu nam tử làm đồ đệ, nhưng nếu năm đó mình mà gặp được một nha đầu như thế, mình sợ là cũng sẽ nghĩ cách xem có thể thu làm đồ truyền pháp không a?
Bạn cần đăng nhập để bình luận