Tế Thuyết Hồng Trần

Tế Thuyết Hồng Trần - Q.1 - Chương 816: Đạo đồ đều có thể tới

Trên sông Trác Dương, dựa vào lái đò chèo thuyền, một chiếc thuyền nhỏ một mực xuôi dòng mà lên, đến hôm nay, thuyền nhỏ cũng đã đến nơi trước kia từng xảy ra trận lũ lụt không thể khơi dòng ở khúc sông thượng du.
Lúc đó trận lũ lụt kia không tính nghiêm trọng, phần lớn nhà cửa, kiến trúc hai bên bờ sông có thể may mắn thoát nạn, nhưng một số nhà đã bị cuốn trôi, đến nay vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.
Những cánh đồng bên bờ sông thì nhìn có vẻ được hơn, cũng có dấu vết của mùa màng, khói bếp từ xa trông có vẻ có chút gì đó an bình, yên ả.
Hôi Miễn đứng trên vai Tề Trọng Bân kiễng chân nhìn về phương xa.
"Chút lũ lụt nhỏ nhoi này, ở gần Bình Châu còn không thể xử lý thỏa đáng, quan phủ không trị, tiền cứu trợ do người địa phương đóng góp cũng không thấy đưa đến nơi, cầu bị cuốn trôi cũng không thấy sửa được mấy cái."
Tề Trọng Bân chậm rãi đưa mái chèo, tầm mắt luôn luôn bình thản.
"Hoàng đế được xưng là thiên tử, kỳ thật cũng có chút đạo lý, nói là thanh danh tốt đẹp, không bằng nói là gánh vác trách nhiệm nhân gian, thiên tử mất đức, lâu dài đạo tắc loạn, thiên hạ cũng loạn! Ở Đại Khuê mà nói, Trịnh Di Minh xuất hiện chính là đại kiếp."
Nghe Hôi Miễn và Tề Trọng Bân nói chuyện, Dịch Thư Nguyên từ trong khoang thuyền bước ra, hôm nay hắn cũng không còn vẻ người bày sạp ở Bình Châu nữa, râu tóc đã trở về dáng vẻ ban đầu.
Hắn tươi cười nhìn Tề Trọng Bân.
"Vậy phải xem Đại Khuê mà ngươi nói rốt cuộc là cái gì, chỉ là tên gọi của một nước, hay là nơi hàng vạn dân thường tụ tập, nói là đại kiếp, cũng là hy vọng, sự biến hóa của thiên địa càn khôn vạn vật vốn không phải tuyệt đối."
"Tiên sinh ngài ra rồi?"
Hôi Miễn nhảy lên vai Dịch Thư Nguyên, hắn vuốt đầu nó, rồi ngồi xếp bằng ở mũi thuyền, theo thuyền nhỏ tiến lên hơi lắc lư.
"Tiên sinh, ngài đang nghĩ gì thế?"
"Không có gì!"
Thật ra mấy ngày nay Dịch Thư Nguyên luôn suy nghĩ, cân nhắc một số chuyện, đã nghĩ về hồng trần nhân thế, cũng nghĩ về việc tu hành của bản thân, càng nghĩ về kinh nghiệm tu hành từ khi nhập đạo đến nay, bao gồm cả việc trải qua các kiếp số.
Chính mình trải qua hai mươi bốn tiết khí biến hóa, có vài cái xác thực là kiếp số rất rõ ràng, có cái lại như mưa xuân nhuần nhị vô thanh, khó mà nhận ra dấu hiệu, chỉ là trong lòng ẩn có cảm thôi, thậm chí còn không biết có vượt qua được hay không.
Năm đó cái cảm giác sớm nhất có lẽ là sau khi thu xếp tốt cho Trác Tình là Cốc Vũ, sau đó càng rõ rệt hơn là lúc Bảo Khang rời đi là Đông Chí.
Trong những biến đổi này, không phải cái nào cũng là thiên phát sát cơ.
Đã từng cho rằng thiên đạo dù không muốn ta đạo thành, nhưng theo tu hành ngày càng sâu, Dịch Thư Nguyên có lúc cũng sẽ nghĩ, thiên địa to lớn có thể dung vạn vật sao lại không dung ta?
Dù có hai mươi bốn tiết khí ứng với hai mươi bốn kiếp biến, nhưng thực sự thành hai mươi bốn kiếp là có thể đạo hạnh viên mãn sao?
E là không hẳn vậy, trái lại có lẽ lại khác.
Thực sự nói về hơi thở kiếp khí, lần này Dịch Thư Nguyên hơi cảm thấy, lần trước hắn còn đang trong quá trình hóa rồng, đệ tử ở kinh thành Đại Dung cũng tương tự cảm thấy.
Nếu muốn so sánh, vốn nên là ứng với lập thu và tiểu hàn, bởi vì chính Dịch Thư Nguyên trong tính toán cũng chưa trải qua hai kiếp này.
Nhưng tùy tâm mà cảm giác, cái trò hề hoang đường ở kinh thành Đại Dung ngược lại có thể xem là tương ứng, còn lần này ở Khuê quốc lại giống như bạch lộ, tam phục qua hè nóng là Kim hành dần thịnh, thiên hạ binh thương nổi lên!
Nếu tính như thế thì, chẳng lẽ năm đó bạch lộ chưa qua? Cũng không đúng!
Khi đó chính là lúc luyện chế đạo khí, bạch lộ nói sát khí của kim đến, so với cảm xúc bây giờ mạnh hơn nhiều.
Dịch Thư Nguyên ánh mắt bình tĩnh nhìn mặt nước phía trước, thỉnh thoảng có thể thấy cá bơi lội trốn tránh trong nước, cũng có con đi cùng với thuyền.
"Cũng như thuyền đi trên mặt nước cá ở trong nước, quy luật thiên đạo mà vạn vật chúng sinh cùng sống, người người độc hành ở bên ngoài, người người lại bao hàm trong đó, có khi là hắn tìm đến, có khi là ta tìm tới."
Dịch Thư Nguyên lẩm bẩm, trong lòng như có sóng ánh sáng phất động.
Cho nên Dịch Thư Nguyên à Dịch Thư Nguyên, ngươi dù đặc biệt, dù tự cao tự đại, nhưng trong thiên địa chúng sinh hữu tình không ai kém hơn ngươi, các kiếp nạn của thiên đạo người người đều có, hai mươi bốn tiết khí biểu hiện cũng chẳng qua là một cách thể hiện kiếp nạn trong thiên địa.
Chính là càn khôn chi đạo thông cảm mạnh mẽ, ở trong đạo cảnh cũng nhạy bén hơn thôi.
Đủ thứ của kiếp trước và đạo lý của cõi trời kia vẫn luôn là tài phú quý giá của Dịch Thư Nguyên, nghĩ đến điều diệu không khỏi hiểu ý khẽ cười.
"Người người đều có, cũng người người đều có thể thành đạo!"
Hôi Miễn trên vai nghe rất cẩn thận, nhưng nó không biết tiên sinh vừa rồi nghĩ gì, tự nhiên nghe thấy thế cau mày.
"Tiên sinh, ngài nói rõ hơn một chút đi chứ!"
"Không có gì."
"Đúng rồi tiên sinh, ngài nói tương lai Trịnh Di Minh sẽ làm hoàng đế sao?"
Nghe Hôi Miễn nhắc tới chuyện này, nụ cười trên mặt Dịch Thư Nguyên cũng giảm đi, đặt ở mảnh đất này mà nói thì "Thiên hạ khổ Đại Khuê đã lâu rồi", binh thương sát khí đã thành, sau đó có lẽ sẽ là quần hùng phạt Khuê tranh giành thiên hạ.
"Nhìn thiên thời địa lợi, nhìn dân tâm hướng về, nhưng quả thực hắn cũng có khả năng lớn hơn người khác một chút, cuối cùng có người xem là đánh bạc, hoặc là ngươi có muốn tự mình đi theo nhìn xem không?"
Hôi Miễn lắc đầu.
"Chắc sẽ còn hỗn loạn bao nhiêu năm nữa, vẫn là đợi sau này quỷ tóc dài quy vị phục mệnh rồi nghe hắn nói kỹ vậy."
Nhưng mà nghe Dịch Thư Nguyên nói đến Vu Hân Mai, Hôi Miễn cũng không khỏi nói nhiều thêm vài câu.
"Cô nha đầu họ Vu là cảm thấy Trịnh thư sinh có thể sẽ bị yêu tà làm hại trong loạn thế, cho nên không chịu rời đi, nàng đúng là không sợ tu hành năm trăm năm sẽ đổ sông đổ biển à."
"Sợ thì sợ, nhưng so đi so lại, nàng cũng muốn liều một phen."
Dịch Thư Nguyên nói vậy cũng là lại cười cười, Vu Hân Mai cô nương này vẫn rất có khí phách.
Tề Trọng Bân nãy giờ vẫn luôn im lặng chèo thuyền ở cuối thuyền, lặng lẽ lắng nghe, lúc này cũng không khỏi nhớ lại chuyện trước đây, con cá kia thuận theo sông Trác Dương đuổi theo hỏi vài chuyện, có lẽ sau khi tiếp xúc với Trịnh Di Minh, thời gian tuy ngắn nhưng lòng nữ tử cũng có gợn sóng biến đổi.
Cảm giác này Tề Trọng Bân thực ra hiểu được, rốt cuộc hắn cũng từng trải qua "đã từng".
"Ùm."
Một con cá nhảy lên khỏi mặt nước, rồi lại nện vào trong nước cạnh thuyền, Tề Trọng Bân bỏ qua nỗi cảm khái trong lòng nhìn về phía trước nói.
"Sư phụ, trước đó đại sư Vô Pháp dẫn theo một vị đạo hữu Long tộc đến tìm ngài, nói là muốn bái kiến Ngao tiền bối, không biết có tiện không ạ?"
Nghe Tề Trọng Bân nhắc tới chuyện này, Hôi Miễn lập tức phấn chấn tinh thần, Ngao Phách chính là tiên sinh nhà mình đó.
"Đúng nha, quả thực có chuyện như vậy, tiên sinh, Ngao đạo hữu hắn hóa rồng rồi à?"
Hôi Miễn hỏi câu này lúc thì có chút hưng phấn, tựa như là chính mình hóa rồng vậy.
"Tự nhiên là thành rồi!"
Khi Dịch Thư Nguyên nói chuyện, thuyền nhỏ bất tri bất giác tựa hồ đã lái ra khỏi đường sông ban đầu, phía trước đường sông cong cong núi rừng vắng vẻ.
Tề Trọng Bân đã cảm thấy, đưa mái chèo thúc đẩy thuyền nhỏ không ngừng về phía trước, phá tan màn sương mỏng manh, đi tiếp thì lại quang đãng thông suốt.
Thuyền nhỏ đi trong những ngọn núi, vùng nước bao la cũng có vô vàn thay đổi, trước sau bốn phía cũng không có dân cư, nhưng cũng thỉnh thoảng có tiếng thú kêu chim hót, nhìn xa ngắm gần đều thấy phong cảnh như tranh.
Tề Trọng Bân và Hôi Miễn đều hiểu, thuyền nhỏ của họ đã đi vào trong «Sơn Hà Xã Tắc đồ».
Một lúc sau, Tề Trọng Bân và Hôi Miễn đều giật mình, không khỏi nhìn về mặt nước.
Ở vùng nước rộng lớn vẫn có thể coi là trải qua núi rừng này, có một bóng đen lớn đang chậm rãi bơi dưới mặt nước.
Khi thuyền nhỏ rời khỏi một vùng núi, bóng đen dưới nước cũng hiện rõ hơn dưới ánh trời, xuất hiện từng vệt bạch quang, mơ hồ thấy được thân hình thon dài cùng phần đầu có hai sừng.
"Ụm bò ụm bò."
Từng đợt tiếng như trâu kêu rồng ngâm vang lên, mấy người trên thuyền mơ hồ cảm nhận được một cỗ long khí có vẻ như không nhưng khiến người kinh sợ.
Dịch Thư Nguyên vẫn lặng lẽ ngồi ở mũi thuyền, Hôi Miễn thì nhìn qua bên này lại nhìn sang bên kia, trợn tròn mắt không ngừng nhìn, không phân rõ bên nào mới là bản thể của tiên sinh.
Còn Tề Trọng Bân thì tràn ngập kính sợ, có lẽ sư phụ hộ pháp xưa nay đều là có hai, một là Hôi tiền bối, một cái chính là năm xưa ở Bắc Hải đã được tôn xưng rộng khắp là "Bạch Quân" Ngao tiền bối!
"Tiên sinh, Long tộc hóa rồng chẳng phải đều sẽ làm yến Hóa Long, Ngao đạo hữu bây giờ là chân long thứ năm của thiên hạ, có muốn cũng làm một chút không, để nhất mạch Càn Khôn chúng ta cũng náo nhiệt lên một chút?"
Tề Trọng Bân cũng nở nụ cười, Dịch Thư Nguyên nhìn Hôi Miễn một chút, cũng không cần hắn nói chuyện, bóng rồng dưới nước lúc này đang lớn dần, cũng rõ ràng hơn.
"Ầm ầm."
Một cái đầu rồng lớn vươn ra từ trong nước, bọt nước bắn ra mang theo từng dải cầu vồng nho nhỏ dưới ánh mặt trời, toàn thân rồng trắng muốt như ngọc, lấp lánh từng đợt hào quang, một bên con mắt rồng màu hổ phách hơi nheo lại nhìn về phía thuyền nhỏ.
Tề Trọng Bân siết chặt thân thể, đến cả Hôi Miễn cũng bị dọa đến dựng lông, hắn còn biết đây là tiên sinh còn vậy, quả thật bị chân long liếc một cái thật là đáng sợ.
"Ngao mỗ xin miễn, nhìn xem Tiểu Bạch Long kia thì được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận